• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 165-166

Chương 165 Chị tư mộng du

Vương Băng Ngưng mặc một chiếc váy ngủ hơi mỏng, trực tiếp chui vào ổ chăn của Lục Vân làm hắn giật mình, Lục Vân nhỏ giọng hỏi: "Chị tư, chị có chuyện gì à...?"

"Khò khò——"

Môi Vương Băng Ngưng hơi hé thở vù vù, đôi mắt đóng chặt dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.

Hay lắm.

Mộng du!

"Tiểu Lục Vân..."

Vương Băng Ngưng lại lảm nhảm gọi tên Lục Vân, điều này khiến Lục Vân càng tò mò, chị tư mơ thấy gì vậy? Hình như là chị ấy mơ thấy hắn?

Lục Vân tò mò chờ một hồi, muốn nghe Vương Băng Ngưng nói mớ cái gì, nhưng chờ mãi không nghe được tiếng nói mớ, ngược lại chỉ thấy Vương Băng Ngưng càng chui sâu vào bên chăn, trực tiếp quấn lấy tay chân hắn.

"..."

Hương thơm ngào ngạt.

Và bởi vì Vương Băng Ngưng chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, nên Lục Vân có thể cảm nhận rõ ràng kích thước và hình dạng, thậm chí...

Bên dưới cô ấy càng không mặc gì cả!

Lục Vân sắp khóc tới nơi rồi, nhìn thấy chị tư đang ngủ say, trong lòng càng lúc càng khó chịu, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích.

"Vân Thiên Thần Quân. . . " Lúc này, Vương Băng Ngưng lại lẩm bẩm gọi.

Vân Thiên Thần Quân?

Trên mặt Lục Vân lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ trong mộng của chị tư đã phát hiện thân phận Vân Thiên Thần Quân của mình rồi sao?

Sự thật đúng như Lục Vân đoán.

Lúc này, trong giấc mơ của Vương Băng Ngưng, cô đang leo lên một đỉnh núi, khi mặt trời vừa mọc ở đằng đông, một bóng người mảnh khảnh quay lưng về phía cô.

Đó chính là Vân Thiên Thần Quân.

Vân Thiên Thần Quân trong tưởng tượng của Vương Băng Ngưng.

Cô ấy kích động chạy tới, muốn nói vài câu với Vân Thiên Thần Quân, nhưng Vân Thiên Thần Quân không hề quay đầu lại, cho nên cô lại tiếp tục đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa cô và Vân Thiên Thần Quân mãi không rút ngắn chút nào.

Cuối cùng Vương Băng Ngưng đã thấm mệt và không thể theo kịp nữa, vào lúc cô vô cùng chán nản, Vân Thiên Thần Quân rốt cục cũng quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười quen thuộc.

"Chị tư..."

Vương Băng Ngưng tỉnh lại, nhưng không phải do sợ quá, mà là do ngủ đủ rồi tỉnh, dường như chuyện Vân Thiên Thần Quân và Lục Vân là một người cũng không có gì quá lạ.

"A. . . "

Vương Băng Ngưng mở mắt ra, nhìn thấy Lục Vân gần trong gang tấc, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, cũng may cô kịp thời che miệng lại.

Cô nhận có gì đó không ổn.

Đây không phải là phòng của cô.

Cô mộng du hả?

Thật sự rất kỳ quái, trước giờ cô chưa từng mộng du lần nào, nhưng nếu không phải vì mộng du thì làm sao giải thích được chuyện gì đang xảy ra đây?

Vương Băng Ngưng sững sờ một lúc.

Lẳng lặng vén chăn lên, nhìn thoáng qua bên trong hai má lập tức nóng bừng, chỉ thấy áo ngủ của cô xộc xệch, đôi chân ngọc lộ ra ngoài áo ngủ cũng quấn quanh người Lục Vân.

Ah, quá xấu hổ rồi, hy vọng tối qua cô không đánh thức Tiểu Lục Vân.

Vương Băng Ngưng thật cẩn thận bò ra khỏi giường, sau đó nhẹ nhàng nhón đôi bàn chân tinh xảo rời khỏi phòng Lục Vân.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Cho dù tối hôm qua là mộng du hay thế nào mà cô tiến vào phòng Tiểu Lục Vân cũng nhất định không được để cho chị cả biết chuyện này, nếu không, cuối cùng cô sẽ giống chị ba, bị chị cả ép ở chung một phòng, đến bây giờ vẫn chưa được ra.

Ngay sau khi Vương Băng Ngưng nghĩ chuyện mình rời khỏi phòng này không ai hay biết thì Lục Vân đã mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.

Chuyện này cũng như một bài học, sau này nhất định phải khóa chặt cửa, không được để chị tư lẻn vào nữa.

Khó chịu.

Lục Vân trằn trọc một lúc, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, hắn lại nghĩ đến bộ dáng của Vương Băng Ngưng tối qua, mấu chốt là cô ấy vẫn luôn ngủ không ngon giấc, nhích đi nhích lại xong đôi tay nhỏ bé kia còn thích lần mò lung tung.

Như thế cmn làm sao có thể ngủ nữa?

Lục Vân không còn cách nào khác đành ngồi dậy, mắt khô khốc nhìn chằm chằm vào phía trước, cho đến khi nghe thấy tiếng mấy chị em vọng tới từ ngoài phòng khách hắn mới mở cửa đi ra.

Đúng lúc này, Vương Băng Ngưng cũng từ trong phòng đi ra, vừa xoa xoa mái tóc bồng bềnh của mình, vừa nói: "Tối hôm qua ngủ ngon thật, vừa mở mắt đã là rạng sáng… Này, Tiểu Lục Vân, em cũng vừa dậy à?"

Dậy rồi?

Tôi mẹ nó còn chưa được ngủ đó!

Lục Vân vô cùng ủy khuất, nhưng vẫn giả vờ dụi mắt nói: "Em cũng vậy, ngủ thẳng đến sáng, nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà em vừa dậy đã ê ẩm hết cả người, tay chân nhức mỏi, có lẽ là bị ma đè nhỉ!"

Vương Băng Ngưng trái lòng nói: "Có lẽ là vậy…"

Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Nhìn thấy bộ dáng của cô, Lục Vân thầm hừ một tiếng, chị tư, kỹ năng diễn xuất của chị cũng không tệ đâu!

Trong lúc ăn sáng, Vương Băng Ngưng dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua, nói: "Ài, mấy ngày nay trở về thật sự rất vui, thật là không nỡ rời đi mà."

Lục Vân kinh ngạc hỏi: "Chi tư, chị định đi nữa?"

"Là công việc, chị không thể không đi được, ngày mai chị phải đi nước ngoài... Lần này vì em mà chị đã gác lại hết công việc trên tay để quay về, em có cảm động không?"

"Ha ha, cảm động, cảm động lắm."

Tối hôm qua còn cảm động hơn nữa.

"Đúng rồi chị, em nghe chị Khuynh Thành nói, chị ra nước ngoài điều tra vụ bắt cóc của Quốc Vương Cát Cát, sao lâu như vậy vẫn không có kết quả?"

"Không phải do Quốc vương Cát Cát xảo quyệt sao…"

Vương Băng Ngưng thè lưỡi không nói tiếp, nhưng trong mắt hiện lên một tia lo lắng thoáng qua.

Chuyện chị tư muốn điều tra tuyệt đối không đơn giản như vậy!

Lục Vân nói: “Chị tư, chị đừng rời đi được không, em có chút không nỡ xa chị."

"Tiểu Lục Vân, chị cũng không đành lòng xa em, nhưng chị vẫn còn nhiệm vụ trên người, em yên tâm, chị chỉ đi một tháng, rất nhanh sẽ trở về."

Vương Băng Ngưng sờ đầu Lục Vân, trông giống rất ra dáng một người chị gái.

Lục Vân nghĩ một lúc rồi nói: "Chị tư, đợi một chút, em có bùa bình an này cho chị."

Hắn đi vào phòng, khi đi ra tay hắn đã cầm một phiến đá hình tròn, đó là một trong những mắt ý niệm pháp trận lúc trước, trên đầu phiến đá có đục một lỗ nhỏ, dùng một sợi dây màu đỏ xuyên qua, vừa vặn có thể đeo lên cổ.

Đó là những dòng suy nghĩ được khắc lúc đâu

"Cái bùa hộ mệnh này, chỉ cần chị cầm nó gọi tên em, may mắn sẽ đến."

Vương Băng Ngưng nói: “Cái bùa hộ mệnh này cũng quá xấu rồi đó.”

Tuy nói vậy nhưng cô vẫn lấy đeo lên cổ vì đây là món quà đầu tiên mà Lục Vân tặng cô.
Chương 166 Đại học Giang Nam

Lục Vân đã làm tổng cộng 7 lá bùa bình an, mỗi chị gái một lá.

Bây giờ còn mỗi chị năm và chị sáu là chưa nhận được vì hắn chưa gặp được hai người.

Người thú vị nhất chính là chị bảy, Lạc Ly. Trong suốt 3 ngày ở nhà, cô đề phòng Lục Vân mọi lúc mọi nơi. Lúc nào cũng mắng hắn là đồ khốn, nói hắn có ác ý và câu nói “Đồ khốn, tránh xa cô gái này ra” dường như đã trở thành câu cửa miệng của cô.

Có vẻ như việc bị ném xuống hồ vào ngày hôm đó đã khiến cô có oán hận sâu sắc với Lục Vân.

Vì thế khi Lục Vân đưa lá bùa bình an cho Lạc Ly, cô đã rất cảnh giác và thề rằng sẽ không bao giờ đeo thứ mà hắn đưa cho. Thế nhưng vào ngày trở lại Vũ Minh, cô lại lặng lẽ mang lá bùa bình an theo người.

Thật dễ thương.

Nguyên lý của lá bùa bình an nằm trong pháp trận ý niệm. Chỉ cần các chị gái đọc tên của Lục Vân thì hắn có thể cảm nhận được sơ qua vị trí và tình hình xung quanh bọn họ. Nếu như gặp nguy hiểm thì hắn có thể lao tới đó ngay lập tức.

Thế nhưng đáng tiếc là thực lực hiện tại của Lục Vân không đủ. Nếu không thì hắn có thể khắc một hình kiếm nhỏ bên trong lá bùa bình an bởi vì như thế sẽ đảm bảo an toàn cho các chị gái tốt hơn.

Thôi đành cải thiện sau vậy.

Vương Băng Ninh nói lá bùa bình an xấu nhưng cô vẫn vui vẻ đeo nó vào cổ. Hôm nay Lục Vân đi cùng với Vương Băng Ninh cả ngày. Hai người cùng nhau đi tới Giang Thành, hôm sau Lục Vân tiễn cô tới sân bay tỉnh.

Lục Vân đã tới căn cứ Vũ Minh ở Giang Nam và thành công tới ngục tối nhờ có Thiên Sát lệnh.

“Thần quân điện hạ.”

Khi nhìn thấy Lục Vân, Hứa Thuần lập tức quỳ xuống đất vì sợ hãi.

Sau khi rời khỏi Hùng gia vào đêm hôm đó, ông ta đã vội vã đến căn cứ Vũ Minh ngay trong đêm để chuộc tội. Bởi vì ông ta biết rằng một khi đã đắc tội Vân Thiên Thần quân thì cho dù có chạy trốn đến tận cùng trời cuối đất cũng vô dụng.

Lục Vân nói: “Hứa Thuần, bây giờ tôi sẽ cho ông một cơ hội để chuộc tội đó là bảo vệ chị tư của tôi nhưng ông không được phép làm phiền chị ấy. Cho đến khi chị ấy trở về nhà bình an, tôi sẽ trả lại tự do cho ông.”

Mặc dù Lục Vân không phải là thành viên của hệ thống Vũ Minh nhưng hắn vẫn có quyền miễn giảm hình phạt cho Hứa Thuần.

Sau khi nghe xong, Hứa Thuần đã bật khóc vì biết ơn: “ Tôi sẵn sàng cống hiến hết mình vì Thần quân cho đến khi tôi chết!”

Sau khi Lục Vân ra mệnh lệnh xong, hắn lặng lẽ rời khỏi Vũ Minh.

Sau đó, hắn tới Thẩm gia.

Đúng lúc này, Thẩm Tĩnh Nghi đang ở nhà. Khi nhìn thấy Lục Vân, cô ta vui mừng nói: “Lục thần y, hiệu trưởng trường chúng tôi đã đồng ý mời anh đến dạy. Có điều, thầy ấy muốn gặp anh trước.”

Lục Vân gật đầu nói: “Được, đúng lúc tôi đang rảnh.”

Thế là hai người tới Đại học Giang Nam.

Đây là lần đầu tiên Lục Vân tới trường đại học. Có vẻ như sinh viên xung quanh cũng gần bằng tuổi hắn, hơn nhau cũng không quá 2-3 tuổi.

Nếu như không xảy ra trận hỏa hoạn năm đó thì hiện giờ có lẽ Lục Vân đang học đại học.

Khi tiễn Vương Băng Ninh tới sân bay vào sáng nay, Lục Vân cũng đã đề cập tới chuyện sẽ giảng dạy một số kiến thức Trung y tại Đại học Giang Nam. Vương Băng Ninh đã nói với hắn: “Cuộc sống ở đại học rất tuyệt. Tiểu Lục Vân, em nên tới đó trải nghiệm thử một lần đi.”

Lục Vân muốn xem cuộc sống sinh viên đại học này có thực sự tốt như vậy không.

Văn phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng của Đại học Giang Nam tên là Lý Vệ Bình. Khi nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi, ông ta rất lịch sự.

Đùa à.

Ông ta có thể không lịch sự ư?

Thẩm Tĩnh Nghi là con gái của Thẩm gia, nói trắng ra là con nhà giàu muốn trải nghiệm cuộc sống còn việc làm giảng viên chỉ là sở thích của Thẩm Tĩnh Nghi mà thôi. Một ngày nào đó không còn hứng thú nữa, cô ta sẽ trở về nhà và thừa kế tài sản hàng trăm triệu nhân dân tệ của gia đình.

Vì thế khi Thẩm Tĩnh Nghi nộp đơn xin phép trường mở thêm lớp học về Trung y, Lý Vệ Bình đã lập tức chấp thuận.

Mặt khác, Trung y là tinh hoa của đất nước nên Lý Vệ Bình cũng cho rằng người trẻ tuổi đương thời nên tìm hiểu thêm về Trung y của Long quốc.

Về phần giáo viên, Thẩm Tĩnh Nghi nói rằng cô ta muốn giới thiệu một người đó là Thần y của Giang Thành.

Thần y Giang Thành!

Nghe vậy, Lý Vệ Bình vô cùng phấn khích. Ông ta cũng đã từng nghe nói về vị thần y này. Nếu như vị thần y đó thực sự muốn đến dạy học thì đó nhất định là một niềm vinh dự cho đại học Giang Nam.

Thẩm Tĩnh Nghi cười giới thiệu: “Hiệu trưởng, đây là Lục thần y.”

“Lục thần y…”

Lý Vệ Bình nhìn Lục Vân, ánh mắt của ông ta hơi thay đổi.

Khi ở Giang Thành, ông ta đã từng nghe nói về vị thần y này và cũng biết hắn còn rất trẻ. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy lại vượt xa dự liệu của Lý Vệ Bình.

Mặc dù Lý Vệ Bình không xuất thân từ lĩnh vực Trung y nhưng ông ta cũng nắm được tình hình về lĩnh vực này. Những người có thể gọi là “Thần y” nhất định đều là cao thủ cấp quốc gia. Cái gọi là trẻ tuổi, trên thực tế 40 tuổi đã được coi là rất trẻ rồi.

Lúc đầu, Lý Vệ Bình còn tưởng Lục Vân ở độ tuổi 40 nhưng khi nhìn thấy hắn còn trẻ như vậy, ông ta rất sốc.

Thần y mới 20 tuổi thôi ư?

Ông ta nghe nói ngay cả Dư Hồng Văn, bậc thầy về Trung y đã tôn sùng vị Thần y Giang Thành này làm thầy của mình. Chẳng lẽ người đó chính là người thanh niên trước mặt này?

Lý Vệ Bình biết rằng không có lý nào Thẩm Tĩnh Nghi lại nói dối ông ta nhưng điều đó thật quá khó tin. Dù sao gần đây ông ta cũng cảm thấy không được khỏe, vậy coi như nhân cơ hội này kiểm tra vị Thần y Giang Thành xem sao. Xem cậu ta có thực sự đủ khả năng gánh cái danh Thần y này hay không?

Vì thế, Lý Vệ Bình nói: “Lục thần y, thật ra mấy ngày nay tôi cảm thấy không được khoẻ. Không biết cậu có thể khám cho tôi hay không?”

Cách làm của ông ta rất thông minh, vừa không đắc tội Lục Vân mà lại còn có thể khảo nghiệm trình độ của hắn.

Suy cho cùng người làm thầy cũng phải có trách nhiệm với học trò của mình.

Đương nhiên Lục Vân nhìn thấu suy nghĩ của Lý Vệ Bình nhưng hắn không chỉ ra mà chỉ cười nói: “Được, hiệu trưởng Lý. Ông hãy đặt tay lên bàn để tôi bắt mạch cho ông.”

Lý Vệ Bình làm theo.

Lục Vân bắt mạch cho Lý Vệ Bình một lúc, không hỏi gì. Hắn suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Can thận âm hư gây rối loạn các khí trong. Gần đây, chắc hẳn hiệu trưởng Lý cảm thấy trằn trọc, ngủ không yên, thậm chí đầu còn sưng đau, đặc biệt là hai bên thái dương đúng không?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom