• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Bỉ Ngạn Đơm Hương 2023 Full (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 122: Lao tâm khổ trí

Thấy thế Lâm phu nhân buột miệng nói: “Ngụy đại nhân làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát thật đấy.”


Không chỉ nhanh nhẹn, dứt khoát mà còn không thèm nể mặt người khác nữa.


“Đi thôi.” Lâm phu nhân nhìn Thôi Trịnh: “Ngụy đại nhân nói cũng có lý, đến đó sớm thì chúng ta cũng được yên tâm.”


Thôi Trịnh đợi nữ quyền nhà họ Thôi và nhà họ Cố lên xe hết rồi mới đưa hộ vệ tiến lên trước dẫn đường.


Bên trong xe ngựa nhà họ Châu, Châu Như Chương cắn môi.


Nếu vị Ngụy đại nhân đó nói muộn hơn một tí thì cô ta đã đến bên cạnh Cổ ngốc nghếch rồi.


Trong tay cô ta đang cầm chiế1c túi chuẩn bị tặng cho Cổ Minh Châu, tốt nhất là có thể mượn chuyện này để ở lại xe ngựa của nhà họ Cố, chẳng ngờ lại lệch một bước.


Châu Như Chương tức giận đến mức muốn giậm chân tại sao ông trời cứ chống đổi cô ta?


Buông chiếc rèm xe ngựa xuống, Châu Như Chương uể oải ngồi lại bên cạnh Châu tam phu nhân:


“Mẹ, mẹ nói xem Định Ninh hầu sẽ không thích con nhỏ ngốc nghếch đó chứ? Con thấy có rất nhiều 8đồ được chuyển vào trong xe ngựa của con nhỏ ngốc đó, khi nãy Thôi Trịnh còn cười đùa với nó nữa.”


Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Hẩu gia cười, cô ta luôn cảm thấy Hầu gia đối xử rất khác với Cổ Minh Châu.


Châu tam phu nhân bật cười thành tiếng, sau đó lại lắc đầu: “Mẹ phải nói thế nào con mới yên tâm? Làm sao con nhỏ ngốc đó sánh bằng con được? Định Ninh hầu đối xử với nó như thế chẳng qua là vì cha nó đã vạch trần vụ án ngựa chiến. Nói theo kiểu của tổ mẫu thì là vì lợi ích và quyền lực cả thôi, cho dù có chút thật lòng thì đó cũng là thương hại nó. Con muốn Định Ninh hầu thích con hay là thương hại con?”


Châu Như Chương đỏ mặt: “Tất nhiên là thích, nhưng con cũng không muốn chàng ấy thương hại người khác.”


Dứt lời, Châu Như Chương lại trở nên buồn bã: “Nhưng đến giờ Hầu gia vẫn không thèm đếm xỉa gì đến con.”


“Sao lại không thèm đếm xỉa?”


Châu tam phu nhân phản bác: “Chẳng phải Hầu gia ngầm cho phép chúng ta theo nhà họ Thôi cùng về kinh đấy à? Nếu gặp chuyện trên đường đi, chắc chắn Hầu gia sẽ săn sóc chúng ta thôi, nói kiểu gì thì chúng ta cũng là người bên nhà mẹ của vợ cả ngài ấy. Chuyện này mãi mãi không thể thay đổi được.”


Thần tiên sinh không nghĩ ra được manh mối, Hàn Ngọc khẳng định tên đó là Đạo tặc trân châu ắt hẳn phải có căn cứ, vả lại chính nhờ Đạo tặc trân châu nên Hàn Ngọc mới để lộ sơ hở.


Lẽ nào còn có người biết rõ sự tình năm ấy.


Chuyện này cũng rất quan trọng, ông ta phải kể rõ những chuyện lần này có liên quan đến Đạo tặc trân châu để chuyển về kinh thành, có nên điều tra cái người “chết đi sống lại” này không thì phải xem công tử sắp xếp thế nào.


Thân tiên sinh đưa mảnh giấy sát lại gần ngọn lửa rồi thiêu rụi, ông ta hít một hơi thật sâu.


Ngụy Nguyên Kham điều tra đến đây rồi tuyệt đối sẽ không thu tay về, nhỡ đầu hắn tìm ra nhiều chuyện hơn thì tâm huyết mấy năm nay sẽ thành công dã tràng hết.


Ngẫm nghĩ một lúc lâu, ông ta nhúng đầu ngón tay vào trong nước trà, vẽ hình một con cá lên trên mặt bàn.


Đây là hình vẽ mà Triệu nhị lão gia để lại trong lòng bàn tay Ngụy Nguyên Kham hôm nay. Nhìn con cá kia, đôi mắt ông ta dần dần sa sầm, hy vọng Ngụy Nguyên Kham đừng hiểu được ngụy bên trong đó.


Ngụy Nguyên Kham xem qua những văn thư đã được văn sử sửa soạn tươm tất ở nha môn, rồi lại cùng Lục Thận Chi thẩm vấn hộ vệ Đông cung, lúc về đến nơi ở thì trời đã sập tối.


Sơ Cửu đặt đèn lên bàn, mỗi khi đến canh giờ này cũng là lúc nên nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì, phải ngủ ở căn phòng nào.


Có điều mấy hôm nay giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Tam gia không giống với thông thường, hay chạy ra ngoài vào ban đêm, trời vừa tối là giống như bị ai ở bên ngoài lôi kéo vậy.


Sơ Cửu có dự cảm đêm nay Tam gia vẫn sẽ ra ngoài.


“Tam gia.”


Sơ Cửu khẽ giọng hỏi: “Chúng ta có ra ngoài không?”


Ngụy Nguyên Kham cau mày nhìn Sơ Cửu: “Có tin tức gì chuyển về chưa?”


Sơ Cửu trả lời: “Không có.”


Chẳng phải có tin tức hay không tự bản thân Tam gia nói là được à?


Tam gia muốn ra ngoài thì tìm đại một lý do như muốn xem động tĩnh của gia đình Vương đại là được.


Ngụy Nguyên Kham ra lệnh: “Mang những tài liệu chưa xử lý xong đến thư phòng.”


Thể này là không chuẩn bị ra ngoài à? Hai người giận dỗi làm mình làm mẩy hay đã hẹn trước là đêm nay ở nhà hết?


Hình như hắn ta không hề nhận được lời nhắn từ phía nhà họ Cổ.


Sơ Cửu đứng đó oán thầm, ngoại trừ lấy một tờ hóa đơn ra bảo tính tiền, Cổ đại tiểu thư chẳng có bất cứ ám hiệu nào khác, hắn ta cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì việc Tam gia muốn được Cố đại tiểu thư thích là rất khó.


Cảm nhận được ánh nhìn đầy uy hiếp bắn về phía mình, Sơ Cửu giật mình hoàn hồn, vội vàng chuyển tài liệu đến thư phòng.


Bao nhiêu công văn cần xử lý thế này, nếu đổi lại là hắn ta, dù có mệt chết hắn ta cũng làm không xuể.


Đặt văn thư xuống, Sơ Cửu ngửa đầu nhìn trời, thời tiết bên ngoài không lạnh cũng chẳng nóng, hơn nữa đêm tối yên tĩnh hơn ban ngày nhiều.


“Tam gia, trăng bên ngoài tròn quá.”


Không ra ngoài xem thật à?


“Đánh xong hai mươi gậy rồi?”


“Đánh xong rồi.”


Sơ Cửu vội che lấy mông, còn đau lắm.


Sơ Cửu nép sát vào chân tường không dám nhiều lời thêm nữa, nhìn thấy Tam gia xếp chồng những tài liệu đã xử lý xong, cái miệng của hắn ta lại bắt đầu ngứa ngáy.


Tam gia tìm kiếm tài liệu vụ án ở nha môn suốt cả buổi, cũng chẳng biết có phát hiện ra manh mối nào không.


Sơ Cửu hơi sốt ruột, nấn ná một lúc lâu cuối cùng lại nói: “Tam gia, ngài đã hiểu ra manh mối Triệu nhị để lại chưa hay là để thuộc hạ…”


Sơ Cửu chưa kịp dứt lời, Ngụy Nguyên Kham đã ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt sâu hun hút, khóe miệng cong lên mang theo ý cười nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.


Nếu hẳn không ngăn cản, có phải câu tiếp theo Sơ Cửu sẽ lại mang hắn ra so sánh với cô không?


Lần này Sơ Cửu thật sự không dám nói nữa, hắn ta cũng là lo lắng, sợ Tam gia phí quá nhiều sức lực. Người ta đều bảo điều tra án tốt nhất là có người ở bên giúp đỡ phân tích nên hắn ta mới tự đề cử mình mà.


“Tam gia, Nhiếp Thẩm đến rồi.”


Nghe có người tới bẩm báo, Sơ Cửu thở phào một hơi thật dài, vụ này xem như qua.


Nhiếp Thầm bước vào, nhỏ giọng bẩm báo: “Ngụy đại nhân, thuộc hạ đã đi dò la tin tức bên phía hẻm Đông. Người phụ nữ Dương thị sống ở đó khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, nghe bảo chồng cô ta là người vận chuyển, có rất nhiều thang tử thủ dưới quyền. Sau khi mua căn nhà đó xong, Dương thị ở suốt trong đó, trong phường có một số lời đồn đại về gia đình này.”


(*) Thang tử thủ: Người hầu, tay sai cho tiêu sư, trong quá trình đi vận tiêu thường chịu trách nhiệm mở đường, gọi tiêu.


Nhiếp Thầm bưng tách trà lên hợp một ngụm để thông cổ họng rồi tiếp tục nói: “Có người bảo chồng của Dương thị không thích cô ta nên quanh năm bôn ba ở bên ngoài, không một ai nhìn thấy lão gia nhà đó. Cũng có người bảo người phụ nữ này là một người vợ bé, danh không chính ngôn không thuận, lão gia nhà đó giữ chức quan trong triều nên mỗi lần đến đây đều phải giấu giếm, lén lút, không để người khác trông thấy hành tung.”


“Song những lời đồn này không hề có chứng cứ rõ ràng, điều duy nhất có thể xác thực đó là bất kể hàng xóm hay người từng đến nhà đó làm việc vặt đều khẳng định chưa bao giờ nhìn thấy lão gia nhà ấy.”


Một người phụ nữ trẻ trung quanh năm sống một mình trong một căn nhà lớn, cho dù có bưng bít kín kẽ hơn nữa thì lâu dần cũng sẽ có người bàn tán sau lưng.


Vì vậy nghe ngóng tin tức rất dễ dàng nhưng trong số những tin tức này có rất nhiều điều là nghe nhẩm đồn bậy, cần phải phân biệt và kiểm chứng cẩn thận.


Ngụy Nguyên Kham nói: “Có ai từng nhìn thấy Vương Đạo Xương đến đó không?”


Nhiếp Thầm lắc đầu: “Không có.”


Ngụy Nguyên Kham: “Căn nhà đó mua được bao lâu rồi?”


Nhiếp Thầm: “Đã hơn sáu năm.”


Ngụy Nguyên Kham suy nghĩ một lát, lúc Dương thị chuyển vào căn nhà ấy, Hàn Ngọc đã đến Thái Nguyên nhậm chức thay cho Vương tri phủ, công việc buôn bán ngựa chiến và mỏ khoáng sản của bọn chúng bắt đầu từ lúc đó, thời gian rất khớp.


Nhiếp Thẩm nói tiếp: “Chồng của Dương thị tiêu xài rất mát tay, khi sửa chữa nhà đã dùng rất nhiều đá Thọ Sơn, còn trồng rất nhiều hoa, hình như Dương thị cũng biết một ít võ thuật, có người từng nhìn thấy cô ta ra ngoài đi săn cùng với thang tử thủ.”


“Treo thưởng cho tin tức về người phụ nữ đó trong phường.”


Ngụy Nguyên Kham dặn dò: “Nếu cô ta đã mở tiêu cục ắt hẳn sẽ có mối làm ăn xung quanh phủ Thái Nguyên tới lui, chỉ cần có thể hỏi ra được manh mối là thưởng bạc ngay, bất kể người cung cấp manh mối là ai.”


Trong nháy mắt, Nhiếp Thầm đã hiểu rõ ý của Ngụy Nguyên Kham:


“Ngụy đại nhân muốn chúng tiểu nhân lan truyền tin tức đến các vùng núi lân cận, tiêu cục áp giải hàng hóa khó tránh được việc bị bọn trộm cướp trên núi để mắt đến. Chắc chắn bọn trộm cướp ấy sẽ hiểu rõ Dương thị hơn. Nếu như là nha môn điều tra manh mối, bọn trộm kia sẽ không dám ra mặt nhưng trong phường treo thưởng có khả năng bọn chúng sẽ chó cùng rút giậu.”


Ngụy Nguyên Kham đáp: “Chẳng phải dưới trướng các ngươi cũng có nhiều người không thể lộ mặt ngoài sáng ư, giống như y bà đó cả ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm chắc có thể nghe ngóng được không ít tin tức. Nhưng người lại đuổi bà ấy đi rồi.”


Không phải là Ngụy đại nhân vẫn còn canh cánh trong lòng về y bà đấy chứ? Nhiếp Thầm nói:


“Lần trước y bà rơi xuống nước bị cảm lạnh nên đã về quê dưỡng bệnh rồi, bà bà tuổi tác đã cao không tiện ra ngoài làm việc nữa, có lẽ sau này sẽ dưỡng già.”


Tuổi tác đã cao cần phải dưỡng già, Ngụy Nguyên Kham nhớ lại vẻ mặt non nớt của Cổ đại tiểu thư, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh cô giả đui giả điếc, khom lưng đi phía trước, đúng là khiến người ta buồn cười, thế mà vẫn có người tin.


Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Vậy khi nào bà ấy quay lại?”


Hắn nhìn chằm chằm Nhiếp Thẩm, rốt cuộc tên Nhiếp Thẩm này có biết nhiều hơn nữa không?


Nhiếp Thầm cũng chỉ nghe Liễu Tô nói rằng vị bà bà đó tính tình rất kì lạ, sau khi gặp qua lần trước cũng chẳng xuất hiện nữa, tại sao Ngụy đại nhân lại quan tâm đến một y bà.


Nhiếp Thảm trả lời: “Người trong phường chúng thuộc hạ xem trọng duyên phận nên thuộc hạ không hỏi nhiều.”


Ngụy Nguyên Kham khẽ nhếch khóe miệng, xem ra tên Nhiếp Thẩm này cũng bị qua mặt, chẳng hay biết gì.


Nhiếp Thẩm nhận ra sắc mặt của Ngụy đại nhân bỗng dưng trở nên ôn hòa, y đã nói điều gì lấy được lòng Ngụy đại nhân ư? Thế này cũng tốt bởi vì có thể lời tiếp theo sẽ khiến Ngụy đại nhân khó chịu.


“Đại nhân,”


Nhiếp Thầm nói với một thái độ đúng mực, không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh:


“Có một chuyện tiểu nhân muốn hỏi ý đại nhân.”


Tưởng sư muội bảo rồi, chỉ cần coi tất cả như buôn bán là chẳng có gì đáng sợ cả. Nghĩ đến đây, Nhiếp Thẩm mới có thêm gan để lên tiếng.


Ngụy Nguyên Kham hơi hất cằm lên, đôi mắt khép hờ nhìn Nhiếp Thầm, dưới ánh đèn đường nét của hắn sắc sảo tựa như được khắc ra.


Nhìn thấy Ngụy đại nhân như vậy, có lẽ rất nhiều sẽ không thể nói được nhưng Nhiếp Thầm không muốn bỏ dở nửa chừng, y bình tĩnh lại rồi bẩm báo một cách dõng dạc:


“Hiện tại chúng thuộc hạ làm việc cho Ngụy đại nhân, còn có thể nhận vụ án của người khác được không?” Sơ Cứu đứng bên cạnh nghe mà trợn trừng hai mắt, tên này có ý gì đây?


Ngụy Nguyên Kham chẳng đổi sắc mặt: “Nhận vụ án của ai?”


“Định Ninh hầu.” Nhiếp Thầm đáp: “Định Ninh hầu đang cho người dò la thông tin của tiểu nhân, có lẽ là muốn dùng người trong phường để làm việc. Người trong phương chúng thuộc hạ thu thập manh mói thay


Ngụy đại nhân trước nên mới đến hỏi thăm ý kiến của ngài. Nếu Ngụy đại nhân không đồng ý, chúng thuộc hạ sẽ từ chối người khác cho đến khi vụ án này kết thúc”


Suýt nữa là Sơ Cửu buột miệng, tất nhiên không đồng ý rồi, người ta là anh em họ vốn dĩ đã chung mội nồi làm sao có thể đốt lửa nấu cùng với nhau nữa chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom