• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 41-45

Chương 41 Hai tên ăn hàng gặp nhau

Chương 41: Hai tên ăn hàng gặp nhau

Bởi vì, hắn tra được ở trên mạng chỗ nào đó, họ nói Huyết Long đỏ ớt cũng chỉ là hơn 30 ngàn thôi. Lúc hắn nhìn thấy cái giá trên trời này, hắn còn nghĩ người nào đó có bị bệnh mới mua nó.

Nhưng hiện tại thì hắn mới biết, bản thân vẫn còn quá ngây thơ rồi, 30 ngàn sao? Khổng Hạo Văn ra giá một cái đã là 600 ngàn, hơn nữa chỉ là một con thôi đó! Được lắm, hai con cá này có thể làm cho tiền trong túi hắn tăng lên gấp đôi!

“Ài! Tôi cũng biết cái giá này cũng không phải quá cao, nhưng trên người tôi đúng là không có quá nhiều tiền. Nếu như cậu có thể đem nó đến phòng đấu giá, con cá này tôi đoán có thể bán được tầm 750 ngàn, hai con có thể thu về 1 triệu rưỡi là đều tất nhiên. Nhưng mà còn phải nộp thuế các loại, tính ra... cũng được 1 triệu 3... “ Nghe được lời nói của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn ở một bên thở dài một hơi. Trên người hắn thật sự tiền tiêu vặt không đủ rồi.

“Khục khục, không sao! Bạn bè kết giao với nhau mà! Hai con Huyết Long này cộng với con cá Đù Vàng kia, tất cả để cho ông 1 triệu 5 đó.” Nhìn thấy vẻ mặt ủ rủ của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục cố nén lại kích động trong lòng, tiếp đó hắn nhẹ nhàng nói.

“Người anh em! Cái này tôi chắc chắn nhận, sau này gặp chuyện gì cần giúp đỡ cứ nói, tôi sẽ không từ chối!” Mà khi nghe được cái báo giá này của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn lập tức kéo tay Cổ Dục một cái vui vẻ nói. Trong lòng hắn lúc này nghĩ, Cổ Dục quả thực đang bán rẻ cho hắn. Không cần biết giảm được bao nhiêu tiền, nhưng ở trong mắt hắn thì đây chính là một cái giá hợp lý.

Cảm nhận được vẻ kích động của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục không khỏi buồn cười. Mà khi hắn một lần nữa nhìn về phía mấy con cá Rồng kia, làm gì còn thấy cá rồng nữa, cái này rõ ràng chính là kim cương biết bơi!

Đúng vậy! Đây đã không phải là cục vàng nữa rồi, mà là cục kim cương. Vàng cũng không có đáng tiền như thế này.

“Trước Thanh Minh hai ngày tôi sẽ đến lấy, trước tiên chuyển tiền cho cậu đã.” Hiện tại, kích động trong lòng đã trôi qua, Khổng Hạo Văn lập tức lấy ra điện thoại. Trong lòng hắn thấy việc này phải nhanh chóng quyết định, tuyệt đối không được để người khác cướp mất.

Tài khoản của Cổ Dục hôm qua hắn đã lấy từ chỗ Hứa Cẩm, bởi vì hắn cảm giác việc buôn bán hôm nay sẽ thành công, cho nên đã chuẩn bị sẵn.

Không đến một phút, Cổ Dục lấy điện thoại di động ra xem xét. Tốt lắm! Số dư trong tài khoản từ 1 triệu 2, đã biến thành hơn 2 triệu 4. Ài! thời gian này kiếm tiền quá nhanh, nhiều tiền thế này làm sao xài hết đây? Đương nhiên, hiện tại hắn chính là muốn gợi đòn, đắc chí một chút mà thôi.

Nhưng mà hắn biết, chỉ cần lợi dụng cái giếng ở sân sau thật tốt, tiền của hắn chỉ có thể càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tăng.... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như lươn có thể sinh sôi được trong nước giếng, vậy thì những con cá Huyết Long này cũng có thể sinh sôi hay không.

Tất nhiên, bây giờ loại ý nghĩ này vẫn chỉ là ý nghĩ, phải đợi sau này rồi lại nói tiếp.

“Người anh em! Rất cám ơn cậu, tôi phải lập tức trở về đặt làm bể cá đây, cảm ơn nhé!” Khi nhìn thấy Cổ Dục đã nhận được tiền, Khổng Hạo Văn cũng kiềm chế không được. Hắn muốn lập tức trở vể đặt trước bể cá, nhưng mà Cổ Dục lại ngăn cản hắn.

Nói thế nào vị này cũng là thần tài của hắn, giúp tài sản của hắn tăng lên gấp đôi. Cho nên làm gì cũng phải mời đối phương ăn một bữa cơm rồi nói sau.

“Trước tiên đừng có gấp như vậy! Hiện tại cũng đã gần giữa trưa, ăn cơm xong rồi đi!”

“Ăn... những thứ này sao?” Nghe được lời nói của Cổ Dục, quả nhiên Khổng Hạo Văn liền dừng bước chân. Đôi mắt hắn quét qua bên trong phòng, nhìn xem những thứ hải sản tôm cá tươi sống đang bơi lội, hắn nuốt nước miếng một cái rồi nói.

“Ừm! Ăn những thứ này.” Thuận theo ánh mắt của hắn Cổ Dục cũng quét một vòng, hắn cũng đang suy nghĩ muốn ăn cái gì mới tốt đây.

“Ừng ực, nếu không thì buổi tối được không? Tôi đi đón đầu bếp tới?” Kìm nén đống nước bọt đang trực trào trong miệng, Khổng Hạo Văn bối rối nói.

Hắn đương nhiên muốn ăn, nhưng lại sợ Cổ Dục làm hư nguyên liệu cho nên thật sự có chút lo lắng.

“Yên tâm đi! Tài nghệ nấu ăn của tôi không phải những đầu bếp kia có thể so sánh được.” Nhìn dáng vẻ của hắn, Cổ Dục không khỏi có chút buồn cười lắc đầu. Tiếp đó trực tiếp từ trong bể cá vớt ra một con bào ngư, rồi lại mò một con tôm hùm Úc. Sau đó dẫn Khổng Hạo Văn đi xuống lầu vào phòng bếp.

Khi Khổng Hạo Văn nhìn thấy những thứ bày trí đầy đủ trong phòng bếp, còn có bộ dao giá trị mấy chục ngàn tệ khiến cặp mắt của hắn không khỏi sáng lên. Bởi vì từ những thứ này có thể nhìn ra được, tay nghề của Cổ Dục chắc chắn sẽ không tệ. Mà một mình Cổ Dục ở đây lại chuẩn bị nhiều đồ như thế, vậy thì có thể đoán ra Cổ Dục rất có thể cũng là một tên ăn hàng.

Hai tên ăn hàng gặp nhau, thế nào cũng có rất nhiều đề tài chung để nói chuyện.

“Tiểu Cổ, cậu cũng thích ăn hàng sao?”

“Làm sao có thể nói là cũng thích? Phải nói là rất thích.....”

Cổ Dục nói xong, hai người nhìn nhau nở nụ cười, tiếp đó Cổ Dục lập tức xử lý thật nhanh những nguyên liệu nấu ăn này. Tôm hùm hắn chuẩn bị hai món, một nửa thì hấp còn một nửa thì luộc chấm muối tiêu. Bào ngư thì hắn chuẩn bị làm thành món bào ngư nấu với rượu.

Cái cách làm này, tại rất nhiều nhà hàng Nhật đều có. Bởi vì cách làm khá là phiền toái, cho nên nếu như muốn tìm hiểu cách làm thì xin mời đi ra nước ngoài.

Khi Khổng Hạo Văn nhìn thấy Cổ Dục thuần thục xử lý những nguyên liệu nấu ăn này, hắn cuối cùng cũng trút bỏ được sự lo lắng trong lòng. Sau đó ngồi ở cửa phòng bếp, miệng chảy nước bọt, mắt thì chăm chú quan sát động tác của Cổ Dục.
Chương 42 Kết bạn

Chương 42: Kết bạn

Chỉ một lát sau, khoảng 12 giờ 30 trưa thì Cổ Dục cũng đã làm xong cơm trưa. Ngoại trừ hai món tôm hùm và bào ngư nấu rượu, hắn còn làm thêm ba món đồ nhắm. Gồm một món thịt băm viên, một món đậu phụ khô kho tiêu phong cách Đông Bắc, còn có một món rau trộn, đây đều là các món ăn thông thường. Khi những món ăn này được bày lên bàn, Khổng Hạo Văn liền lập tức chịu không nổi.

“Người anh em! Tôi sẽ không khách khí đâu nhé!” Cầm đũa lên, Khổng Hạo Văn trước tiên gắp một miếng bào ngư, tiếp đó cười với Cổ Dục khen hắn làm món này rất tốt. Khi hắn đưa miếng bào ngư này vào miệng, trong nháy mắt cả người như ngây ra. Hiện tại, hắn không chỉ thấy được biển cả, mà còn chứng kiến cả cái núi tuyết Phú Sĩ nổi tiếng của đảo quốc kia, cái loại cảm giác này không ngừng kích thích tuyến yên của hắn. Thức ăn ngon như thế này, đúng là chỉ có thể gặp được ở trên trời, nhân gian làm sao có thể được nếm qua?

Đột nhiên, hắn cảm giác mình trước đây quen biết những tên đầu bếp kia. Bọn hắn hò hét là đầu bếp cao cấp, nhưng cũng chỉ là đồ rác rưởi. Cái người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt hắn đây, mới là đầu bếp chân chính.

Khổng Hạo Văn đúng là rất muốn kết thân với Cổ Dục, hắn kết giao bạn bè cũng có phân chia. Nhưng mà, trong lòng hắn lúc này đối với Cổ Dục từ người bạn thân cấp hai, lập tức thăng lên cấp bậc số 1. Thậm chí còn là độc nhất, người bạn này hắn phải kết thân bằng được!

“Đáng tiếc là không có mang theo rượu ngon. Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc. Người anh em, lần sau tôi tới thì nhất định phải cùng nhau uống một chầu nha.” Ăn xong cơm trưa, Khổng Hạo Văn hận mình không gặp Cổ Dục sớm hơn.

Đối với lời nói của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục chỉ mỉm cười cho qua. Hắn làm đồ ăn một là vì cảm ơn vị thần tài này, hai là muốn giải khuây một chút. Nếu bắt hắn cả ngày phải nấu cơm cho người khác ăn, vậy thì hắn chưa chắc đã đồng ý, dù sao thì Khổng Hạo Văn cũng không phải là người thân của hắn, đúng không?

Một bước ba lần quay đầu. Khổng Hạo Văn lưu luyến không muốn rời đi. Nếu như không phải Cổ Dục không đồng ý thì hắn đã ở lại nơi này, cùng lúc đó hắn cũng đã hạ xuống quyết tâm, sau này nếu có cơ hội thì cần phải thường xuyên tới đây mới được.

Sau khi đưa Khổng Hạo Văn rời đi, Cổ Dục liền quay lại gian phòng của mình, bắt đầu cuộc sống sinh hoạt của một tên trạch nam. Cứ như vậy, qua liên tiếp mấy ngày, cuộc sống của Cổ Dục mỗi ngày đều lập đi lập lại giống nhau. Buổi sáng thì thức dậy từ sớm để làm điểm tâm, sau đó thì đi câu cá rồi mới ăn điểm tâm. Còn Vua Núi thì một mình nằm trong sân nhà rộng lớn trông nó rất vui vẻ.

Có đôi khi thiếu thức ăn thì đi sang nhà ông nội Hai lấy một ít về. Muốn cái gì thì cứ lên mạng đặt mua, sau đó gọi cho Cổ Tấn nhờ hắn tiện đường đi lên thị trấn thì lấy về giùm, cuốc sống cứ như thế này thì quá tốt đẹp.

Giữa tuần lại gọi cho Hứa Cẩm tới lấy cá một đợt nữa, lần này thì cá không có nhiều như lần trước. Nhưng cũng bán hơn 400 ngàn, là 400 ngàn đó nha! Lúc này mới có qua mấy ngày mà thôi.

Điều này trước kia hắn vốn không dám nghĩ tới.

Mà trong khoảng thời gian này, Cổ Dục lại một lần nữa gửi cho cha hắn 100 ngàn tệ. Việc này cũng khiến cho hai vị trong nhà của hắn yên tâm, có thể cho bọn họ biết mình ở đây có thể kiếm tiền vì thế không cần phải lo lắng.

Mấy ngày nay hắn lại câu lên một số đồ tốt, nguyên liệu nấu ăn cao cấp bắt được không ít. Ngoại trừ lại câu thêm được một con cá Đù Vàng thì hắn còn câu được một con cá Ngừ Vây Xanh.

Đúng thế! Chính là loại cá đáng giá mấy chục triệu tệ… cá Ngừ Vây Xanh đại dương! Tuy nhiên, con cá này hắn câu được khá nhỏ, ước chừng chỉ hơn 50 kg. Nếu như đem bán con cá này, thu được 400 – 500 ngàn là đã không tệ. Hiện tại Cổ Dục không thiếu chút tiền này, cho nên hắn đem con cá này nuôi dưỡng cùng con cá Sủ Vàng ở bể nước bí mật. Đợi cho nó to hơn một chút thì lại tính tiếp.

Cá Sủ Vàng hắn không dám bán, nhưng mà con cá Ngừ Vây Xanh này thì hắn dám bán.

Mà ngoại trừ con cá Ngừ này thì hắn còn câu được một con tôm Hùm Xanh, còn có một loại cá Hồi đặc biệt. Lúc trước đã từng giải thích, cá Hồi chân chính thì là loại cá Hồi ở Đại Tây Dương, ở Thái Bình Dương những loại cá Hồi khác cũng chỉ là loại dị chủng không có giá trị.

Nhưng trên đời này không có cái gì là tuyệt đối, ở Thái BÌnh Dương thật ra cũng có một loại cá Hồi có giá trị. Hơn nữa, nó còn được xếp thứ nhất trong các loại cá Hồi. Tên của loại cá Hồi này là cá Hồi Vua còn có cái tên khác là cá hồi chinook, đây là loại cá hồi có sản lượng cực thấp bởi vì nó chỉ chiếm 1% sản lượng cá hồi toàn thế giới.

Vật hiếm thì quý, cho nên loại cá này được bán ở trên thị trường giá cũng mắc hơn gấp đôi các loại cá Hồi khác. Cá Hồi thông thường giá từ 120 – 140 tệ 1 kg, còn loại cá này giá bán 240 – 260 1 kg, hơn nữa sản lượng cũng rất ít.

Tuy nhiên, dựa theo cách định giá của Cổ Dục, con cá này giá trị đương nhiên là phải tăng thêm mấy lần .

Mà ngoại trừ cá Hồi Vua, cùng tôm Hùm Xanh, hắn câu được rất nhiều những thứ hải sản khác, cùng một số loại tôm biển. Trước đây hắn chỉ câu được tôm Sú, nhưng mà mấy ngày nay hắn còn câu được tôm Chì cùng tôm Hồng Y. Hai loại tôm này làm Sashimi ăn thì cực kỳ ngon.

Nhưng bởi vì Cổ Dục không thích ăn sống, cho nên hắn đều nấu chín rồi mới ăn. Dựa theo tay nghề hiện tại của hắn, hương vị đương nhiên sẽ không tệ.

Mỗi ngày đều thay đổi các món ăn hải sản khác nhau, cuộc sống của Cổ Dục đúng là khá thoải mái. Nhưng có một người vì hắn mà quay lại thôn, lại không được thoải mái như vậy.
Chương 43 Không có sơ hở

Chương 43: Không có sơ hở

Lúc trước đã từng đề cập qua, cái tên Cổ Nhạc Thành là một tên du thử du thực, lần này hắn trở về thôn chính là vì Cổ Dục, hắn muốn quan sát con đường làm ăn của Cổ Dục. Cho nên khi hắn vừa trở về liền lập tức tìm đến nhà Cổ Dục, chuẩn bị theo dõi nhất cử nhất động của Cổ Dục. Hắn muốn biết Cổ Dục lấy cá từ đâu, sau đó sẽ nghĩ biện pháp để ra tay. Hắn nhìn chằm chằm nhà Cổ Dục ba bốn ngày nay, nhưng để cho hắn buồn bực chính là Cổ Dục không rời nhà hơn 30 mét...

Trong lúc hắn cảm thấy rất có thể là cần một thời gian dài thì mới có một lần vận chuyển. Nhưng mà đêm qua, đột nhiên hắn thấy được xe cá đến nhà Cổ Dục để chuyển cá ra.

Khi hắn thấy Cổ Dục đem từng con cá lên xe cân, hắn hoàn toàn chết lặng. Cổ Dục lấy từ đâu ra cá để bán?

“Nhất định có thể có một đường hầm, quan sát thế này không được, nhất định phải vào trong nhà hắn một chuyến.” Nhìn thấy cửa chính một lần nữa đóng lại, Cổ Nhạc Thành trong lòng cũng bắt đầu tính toán.

Theo quan sát của hắn, trong nhà Cổ Dục khẳng định có đường hầm. Nếu không thì làm sao hắn có thể biến ra cá, cái này đúng là không có khoa học...

Nhưng mà, Cổ Dục chưa bao giờ đi ra khỏi nhà, chuyện này có chút phiền phức.

Hắn mặc dù là người không có cái gì gọi là văn hóa, nhưng mà hắn là khách quen ở đồn công an. Cho nên hắn biết rõ, nếu như âm thầm lẻn vào nhà Cổ Dục, bên trong có người và không có người là chuyện khác nhau.

Nếu trong nhà không có người, bị bắt thì nhiều lắm là phán tội trộm cắp. Nếu tài vật bị mất không có giá trị nhiều, thì tên trộm nhiều lắm là bị tạm giam vài ngày rồi thả về. Nhưng, nếu như trong nhà có người, thì sẽ bị phán định là vào nhà cướp bóc.

Như vậy thì không phải là tạm giam nữa, mà là bị phán có tội và hình phạt là từ 3 – 5 năm tù.

Hắn mặc dù là một tên đầu đường xó chợ, nhưng cũng không phải là dân liều mạng, hắn sẽ không dám làm ra hành động này.

Trong lúc Cổ Nhạc Thành vô cùng bối rối, thì ông trời giúp hắn một tia hy vọng...

Bởi vì dựa theo thời gian, chẳng mấy chốc sẽ đến Thanh Minh.

Trước Thanh Minh một ngày, cửa lớn nhà Cổ Dục bị gõ. Lúc này hắn đang cùng với Vua Núi đang ăn cơm. Nghe tiếng đập cửa dồn dập, Cổ Dục nghi hoặc đi ra mở cửa.

Nhưng sau khi mở cửa, hắn liền thấy được khuôn mặt nhỏ tràn đầy nụ cười Cổ Tú Tú.

“Ai, thì ra à Tú Tú à, được nghỉ học rồi sao? Ăn cơm chưa?” Khi Cổ Dục thấy được Cổ Tú Tú, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười tiếp đón. Sau đó chủ động ngồi xổm xuống nhìn Cổ Tú Tú hỏi, hắn đối với Cổ Tú Tú vẫn rất có hảo cảm.

Đừng nên hiểu lầm, không phải Cổ Dục có ý trách móc gì Tú Tú.

Lúc bình thường hắn rất là khép kín, hắn là trạch nam cũng có nguyên nhân. Một mặt là tính cách của hắn như thế, một mặt khác là trong thôn dường như không có mấy người cùng độ tuổi với hắn.

Giống trong thôn cũng có 5,6 người, nhưng tất cả đều là mạnh ai nấy chơi, không có ai quen biết với hắn. Bọn họ cùng Cổ Dục là người không phải chung đường, cho nên cũng không có ai nguyện ý tìm Cổ Dục kết giao.

Cũng chỉ có Cổ Tấn đôi khi còn có liên hệ với Cổ Dục một chút, nhưng mà hắn còn phải kiếm tiền nuôi gia đình vì thế Cổ Dục cũng không muốn quấy rầy hắn. Cho nên, Cổ Dục ở nơi này cơ bản chính là không có bạn bè.

Mà Cổ Tú Tú và mấy đứa bé thì nguyện ý đến tìm hắn chơi, đương nhiên Cổ Dục cũng rất vui vẻ.

“Ừm! cháu ăn rồi, chúng cháu được nghỉ phép, cuối tuần không có đến chính là vì được đi chơi, hiện tại sắp đến Thanh Minh nên được nghỉ phép 5 ngày.”

Đối với bọn nhóc mà nói, niềm vui đơn giản của chúng chính là đơn giản như vậy.

“Oa, chú ơi! Chú thả con chó ra rồi à! Cháu có thể sờ nó một chút được không?” Khi Cổ Dục để Cổ Tú Tú vào nhà, Cổ Tú Tú lập tức thấy Vua Núi nằm ở cửa, thế là hét lên kinh ngạc.

Nghe thấy lời Cổ Tú Tú, Vua Núi nâng mí mắt lên liếc nhìn Cổ Tú Tú một cách khinh thường.

Sở dĩ nó phục tùng mệnh lệnh của Cổ Dục, chính là vì hắn nắm giữ loại nước giếng khiến nó có thể tiến hóa. Đồng thời giác quan thứ sáu nói cho nó biết, nếu nó thực sự đánh nhau với Cổ Dục, thì nó có thể không chịu được hai cú sút của hắn.

Mặc dù nó cúi đầu trước Cổ Dục, nhưng không phải nó cũng làm vậy với những người khác. Đặc biệt là đứa trẻ đi hai chân trước mặt này, đơn giản chính là tự tìm cái chết.

“Có thể được! Nhưng lúc nào có chú bên cạnh mới được sờ, không thì nó sẽ cắn cháu đấy.”

Đáng tiếc cho Vua Núi là, trong lúc nội tâm của nó đang gào thét: “Vua Núi vĩnh viễn không chịu kiếp nô lệ” thì lời nói của Cổ Dục như một cái tát vào sự kiêu ngạo này của nó.

“Có thật không? Quá tốt rồi!” Nghe được lời Cổ Dục, Cổ Tú Tú mỉm cười rồi chạy tới bên cạnh Vua Núi, sau đó cẩn thận sờ lên đầu của nó.

Vua Núi cảm nhận được hành động của Cổ Tú Tú, sau đó nhìn sang Cổ Dục ở bên cạnh......

Được rồi. Vua Núi vĩnh viễn không chịu kiếp nô lệ, trừ khi… được bao ăn bao ở, được uống nước giếng và ăn đồ ăn ngon của Cổ Dục thì… nó nhịn......

Nhìn Vua Núi không có ý làm bị thương Cổ Tú Tú, Cổ Dục cũng cười rồi sau đó bưng bát lên ăn sáng.

Sáng hôm nay hắn làm món mì hoành thánh. Từ nhân bánh, ruột bánh và nước lèo đều do một tay hắn làm. Mặc dù nguyên liệu nấu ăn chất lượng không cao, nhưng hương vị quả thực không tệ, so với nước giếng không kém bao nhiêu.

Trẻ con là loài sinh vật rất kỳ lạ, bọn chúng có sức khỏe vô hạn đồng thời còn có một cái dạ dày co giãn, bên cạnh đó còn vô cùng hiếu kỳ.
Chương 44 Ăn chực

Chương 44: Ăn chực

Đúng là Cổ Tú Tú ăn sáng xong mới bước ra khỏi nhà. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Vua Núi và Cổ Dục đang ăn mì hoành thánh, cô bé lại cảm thấy đói bụng.

Ngay cả đầu chó cũng không sờ nữa, cô bé liền mang theo vẻ hiếu kì chạy tới bên Cổ Dục.

“Chú ơi, chú ăn gì thế? Có ngon không?” Đôi mắt to lấp lánh, Cổ Tú Tú tò mò hỏi.

“Cháu có muốn nếm thử không?” Nhìn bộ dạng của Cổ Tú Tú, Cổ Dục mỉm cười hỏi.

“Để cháu nếm thử giúp chú!” Nghe thấy Cổ Dục nói lịch sự như vậy, Cổ Tú Tú cũng bật cười rồi ngọt ngào nói. Nếu như lúc này mà cô bé kèm theo động tác lau nước miếng thì quá hoàn hảo.

Nhìn bộ dạng của cô bé, Cổ Dục cũng không chú trọng điều đó mà trực tiếp lấy muỗng của mình múc lấy một chút mì và canh rồi đưa đến trước mặt Cổ Tú Tú.

Đầu tiên cô bé tự mình thổi mì, sau đó nuốt một ngụm mì hoành thánh. Khi ngụm mì này đi vào trong bụng, lập tức đôi mắt đen láy của cô bé sáng lên, vừa ăn vừa nhảy nhót. Điều đó chứng tỏ rằng cô bé thấy món mì hoành thánh này rất ngon.

“Chú ơi ngon quá. À đúng rồi! Chú ơi, cháu đi ra đây một lát!” Nhảy nhót ba vòng quanh Cổ Dục, Cổ Tú Tú mới đem bát mì này ăn sạch. Nhưng vừa mới nói xong thì lại vô cùng lo lắng chạy đi mất. Cổ Dục nhìn thấy cũng cười một cái.

Trước đó hắn cảm thấy trẻ con rất phiền phức. Nhưng bây giờ lại thấy chơi với chúng rất vui .

Ăn sạch chỗ mì hoành thánh còn lại, Cổ Dục khẽ húp hết đống nước lèo. Sau đó hắn đem nồi cùng bát đũa bỏ vào máy rửa bát, có máy rửa bát rất tiện lợi.

Đến nỗi bát ăn của Vua Núi, có lúc Cổ Dục cũng giúp nó rửa đi, còn nếu không thì Vua Núi cũng sẽ tự mình rửa......

Làm xong mọi việc, đang lúc Cổ Dục nằm trên ghế sa lon xem truyền hình thì ở phía xa vang lên nhiều tiếng bước chân. Sau đó Cổ Dục thấy Cổ Tú Tú một lần nữa mở cổng nhà hắn, đi theo cô bé còn có Lưu Phi Phi.

Không cần nói Cổ Dục cũng biết, chắc chắn Cổ Tú Tú nói với Lưu Phi Phi rằng nhà hắn có đồ ăn ngon. Cho nên hai cô bé mới thèm thuồng mà tới.

Nhưng bây giờ không phải giữa trưa, Cổ Dục cũng không định làm thêm đồ ăn cho mấy cô bé. Cho nên hai cô bé thèm thuồng tới đây cũng chỉ có thể chạy chơi ở tầng trên tầng dưới và sân sau mà thôi.

Thỉnh thoảng chạy tới chỗ đình nghỉ mát chơi trốn tìm, không thì ra vườn xem những mầm cây nhỏ. Còn không nữa thì ra sờ Vua Núi, hoặc là chạy lên tầng hai xem cá. Nếu không làm gì thì ngồi yên bên cạnh Cổ Dục xem TV...... Không thể không nói, không gian chơi đùa bên trong nhà Cổ Dục rộng hơn nhà mấy đứa nhiều. Hai cô bé chơi đùa ầm ĩ cũng tới hơn 11 giờ, Cổ Dục nhìn thời gian một chút, cảm thấy cũng đã đến lúc làm cơm trưa cho nên hắn đi xuống bếp để chuẩn bị.

Hôm nay, người nhà của Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi không tới tìm, có vẻ họ đang bận rộn gì đó cho nên không đến. Đúng dịp đang làm cơm trưa, nên Cổ Dục không ngại làm thêm phần cho mấy đứa nhỏ .

Trẻ con h ăn nhiều cá tôm sẽ rất tốt, cho nên Cổ Dục cố ý lên tầng trên bắt mười con tôm Chì và một con cá Bơn .

Loại cá Bơn này chính là cá Thờn Bơn sống ở tầng sâu đáy biển, cá này vốn rất đắt. Nhưng hiện tại trên thị trường đang bán, cơ bản đều là đồ giả hết. Ngay cả cá Bơn phi lê trong siêu thị thì đều là cá Ba Sa đội lốt hết .

Cá Ba Sa hay cá Trê là cá nước ngọt, không phải giống như cá Bơn. Cho nên tuyệt đối đừng để bị mắc lừa.

Cổ Dục làm đồ ăn rất xem trọng. Hơn nữa còn làm cho trẻ con, cho nên không chỉ làm để ăn ngon, mà còn phải đẹp mắt. Tôm Chì hắn chuẩn bị làm thành...... Tôm Chì .

Đừng hiểu lầm. Đó không phải là nói nhầm, mà là một phương pháp chế biến tôm được gọi là tôm Chì. Trùng hợp là tôm của Cổ Dục cũng được gọi là Tôm Chì.

Đầu tiên là lột vỏ tôm, rút chỉ. Sau đó cắt phần lưng làm ba phần nhưng không được tách rời. Tiếp đó đem thịt tôm rửa sạch rồi tẩm với muối, nước gừng và bột mì. Nếu như người bình thường làm thì sẽ cho thêm bột gà. Nhưng Cổ Dục không cần tới gia vị cao cấp này. Bột gà, bột ngọt hầu như hắn không thêm vào.

Sau đó đun sôi nước, cho vào một chút rượu gạo Thiệu Hưng, rồi đem tôm bóc vỏ luộc sơ qua. Đồng thời, lấy đậu Hà Lan nấu chín trong nước muối rồi vớt ra xếp thành hình dạng đẹp mắt. Tiếp đó là làm nước sốt, đun chút nước sôi cho thêm muối, bột mì khuấy đều cho cô đặc lại. Sau đó rưới nước sốt này lên tôm, nước sốt bóng loáng thơm ngon, đúng là rất tuyệt!

Đối với cá Bơn thì hắn đem áp chảo.

Sau đó làm thêm cá thịt chiên nước mắm chua ngọt, một phần rau chân vịt trộn, một đĩa đậu phụ vị cá. Ngoài ra còn có một bát lớn cơm cuộn rong biển, tôm bóc vỏ và canh trứng. Năm món ăn một món canh, tương đối là phong phú.

“Đến giờ ăn cơm rồi!” Khi Cổ Dục đem thức ăn ra phòng ăn. Vừa nghe gọi, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi bên đó cũng đã sớm rửa tay rồi ngồi xuống ghế. Đôi mắt long lanh nhìn về mấy món Cổ Dục nấu, nước miếng sắp sửa trào ra.

“Biết dùng đũa không?” Nhìn dáng vẻ của hai đứa nhỏ, Cổ Dục xới ba chén cơm rồi hỏi. Nhìn thấy hai cô bé đều gật đầu, Cổ Dục mới cầm đũa đưa cho chúng.

Nhưng chưa đợi hắn bưng bát đũa lên, cửa nhà hắn một lần nữa mở ra. Sau đó cơ thể mập mạp của Khổng Hạo Văn cũng dùng một tốc độ không thể tin nổi vọt vào.

“Ha ha ha ha, tới sớm không bằng tới đúng lúc. Người anh em, cho thêm một đôi đũa. Ặc......”

“Vua Núi.” Nhìn Vua Núi cản Khổng Hạo Văn trước mặt, Cổ Dục không khỏi cười lên một tiếng. Nghe thấy lời của Cổ Dục, Vua Núi mới để Khổng Hạo Văn đi vào.

Nhìn bóng lưng Vua Núi rời đi, Khổng Hạo Văn không khỏi vỗ ngực mình. Hắn là người có kiến thức rộng, nhưng thứ như Vua Núi này hắn cũng mới nghe quá.
Chương 45 Phụ huynh tới nhà

Chương 45: Phụ huynh tới nhà

Chó dạng này tuyệt đối không có khả năng phục tùng con người .

Nhưng nhìn theo cách này, không thể không nói Cổ Dục vẫn là người mạnh. Ngay cả chó dạng này cũng có thể thuần hóa, rất nhiều thủ đoạn. Người bạn này hắn kết giao thực sự không tệ.

Nhưng rất nhanh suy nghĩ này bị mùi hương đồ ăn lấn át. Sau đó hắn cười hì hì chạy vào, đem đồ vật trong tay mình đặt qua bên cạnh. Tiếp đó, tự lấy thêm chén cơm cùng đũa cho chính mình rồi vui vẻ ngồi trước mặt hai bé loli chuẩn bị ăn cơm.

“Mời cả nhà ăn cơm!” Sau khi Cổ Dục chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, hắn cũng ngồi ở bên cạnh. Sau đó theo lời mời của hắn, cả bốn người bắt đầu ăn cơm.

Mặc dù nói vị giác của trẻ con vẫn chưa phát triển hoàn toàn, một số hương vị nếm phải chưa thực sự được chân thật. Nhưng mà, đồ ăn có ngon hay không thì các cô bé hoàn toàn có thể phân biệt rõ ràng.

Nhất thời, đũa bay điên cuồng trên bàn ăn. Vốn ba người Cổ Dục ăn 5 món và một bát canh là đủ, nhưng sau khi có Khổng Hạo Văn tham gia thì thức ăn ở đây hầu như chẳng còn lại gì. Nếu như không phải Cổ Dục cố ý kêu Khổng Hạo Văn ngừng lại, thì không chừng Vua Núi chỉ có thể ăn trưa bằng cơm trắng. Đem số thức ăn và canh còn lại đổ vào bát ăn của Vua Núi, rồi lại cho thêm không ít cơm thừa còn lại đổ vào, tiếp đó mang đến cho Vua Núi ăn.

Sau đó thì tiện tay cho hết toàn bộ bát đũa vào trong máy rửa chén. Có thứ này và con chó, hắn thực sự không cần phải lo lắng việc thu dọn sau khi ăn cơm xong.

Sau khi làm xong xuôi, Cổ Dục quay trở lại phòng ăn. Hắn thấy Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang học lỏm Khổng Hảo Văn, vén áo lên để lộ ra vùng bụng no căng.

Thấy vậy, Cổ Dục đúng là dở khóc dở cười. Hắn đi tới, kéo áo của hai cô bé xuống rồi sút Khổng Hạo Văn một cái.

“Đừng dạy hư trẻ con! Còn mấy đứa con gái các cháu nữa! Không thể tùy tiện vén áo lên như thế. Hơn nữa, vén quần áo lên như vậy rất sẽ dễ bị cảm lạnh đó, có biết không?”

“A! Được rồi chú!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, hai cô bé cũng lập tức lên tiếng, ngồi ngay ngắn cười toe toét.

Khổng Hạo Văn ngồi một bên cũng cười cười. Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới việc chính của mình, tiếp đó nhìn vào điện thoại thì trên mặt hắn càng lộ vẻ lúng túng.

“Không nói nữa, mau đóng gói cá cho tôi đi. Ngày mai là Thanh Minh, tôi phải thừa dịp hôm nay chưa có nhiều người mà quay về. Người anh em, đây là quà tết tôi tặng cho cậu!” Nhìn điện thoại ước lượng, Khổng Hạo Văn lập tức nói.

Nghe thấy lời của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục lúc này mới để ý tới túi đồ vật hắn xách tới. Cũng chỉ là một chút rượu và thuốc lá các thứ, nhưng mấy thứ rượu và thuốc lá này, cái nào cũng là đồ tốt cả.

Thuốc trên trăm tệ một bao. Nào là Golden Leaf, FurongWang, Hoàng Hạc Lâu 1916, Baisha...... Mỗi loại đều sắp xếp tinh tế ở một chỗ, phải có đến mười mấy loại. Nhưng mà Cổ Dục lại không hút thuốc, mấy thứ này không có ý nghĩa gì với hắn cả.

Mà rượu thì cũng là rượu ngon, không phải Mao Đài giá trên trời thì cũng là rượu Ngũ Lương Dịch. Chỉ mấy món quà này thôi cũng phải trị giá tới mấy chục ngàn tệ. Điều này, đúng là khiến cho Cổ Dục có chút bó tay .

Thuốc lá hắn không hút, cho cũng không hề dùng. Rượu hắn cũng không uống nhiều, uống rượu một mình trong nhà thì có nghĩa gì chứ?

Nhưng mà, Khổng Hạo Văn đã mang những thứ này tới thì Cổ Dục cũng không thể trả lại cho hắn. Làm như vậy sẽ khiến người ta mất mặt, vậy nên hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định sẽ cho Khổng Hạo Văn một ít đồ mang đi.

“Được, lên lầu nào!” Nói với Khổng Hạo Văn một tiếng, Cổ Dục đi lên lầu hai. Đã qua mấy ngày, tầng lầu này đã không giống với mấy ngày trước. Bởi vì, cá Đù Vàng không chỉ có một con. Hơn nữa, còn có nhiều loại hải sản khác. Trong lúc Khổng Hạo Văn nhìn mấy con và cảm thán không thôi, thì Cổ Dục đã chuẩn bị xong xuôi mấy con cá. Khổng Hạo Văn tự mình lái xe tới. Xe của hắn là một chiếc Lincoln Navigator 7 chỗ, đây một chiếc xe khá lớn. Nhưng lúc này hàng ghế sau đã bị hắn gỡ sạch, được tận dụng để đặt hai cái bể cá lớn. Chính là vì để đến đây mang những con cá này đi.

Đầu tiên đem hai con cá Huyết Long quan trọng bỏ vào bên trong bể cá, sau đó Cổ Dục đặt vào chính là con cá Đù Vàng kia. Sau khi sắp xếp cẩn thận ba con cá xong, Cổ Dục lại bắt ra một con cua Hoàng Đế, cua Hoàng Đế của Cổ Dục lúc này đều không nhỏ.

Tên khoa học của bọn này là cua biển khổng lồ. Cá thể lớn nhất có thể nặng tới 30-40 kg. Đương nhiên cua của Cổ Dục không lớn tới như vậy, nhưng 5-6 kg thì có. Dựa theo giá bán 4,200 tệ/kg cho Hứa Cẩm mà tính, thì con cua này đáng giá hơn 30 ngàn.

Nhưng mà, cũng giống như Cổ Dục không từ chối thuốc lá và rượu, Khổng Hạo Văn cũng không từ chối con cua. Bởi vì hắn biết Cổ Dục không quan tâm tới điều đó.

Sau khi sắp xếp đồ đặc gọn gàng, Khổng Hạo Văn vội vã lái xe rời đi.

Mà khi hắn vừa rời đi thì có một người đi tới trước cửa nhà Cổ Dục, có chút do dự nhìn vào bên trong.

“Có chuyện gì sao?” Nhìn người này, Cổ Dục không khỏi có chút nghi ngờ, hỏi.

“À, xin cho tôi hỏi một chút. Con gái nhà tôi có phải đang ở nhà anh phải không.” Nghe thấy lời Cổ Dục, người này quay lại và nói một cách ngượng ngùng.

Người vừa nói xong là một người phụ nữ, nhìn dáng vẻ của cô cũng không quá lớn. Cổ Dục còn cảm giác, người này thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình. Tóc dài tết bím đuôi ngựa, mặc trên mình một bộ quần áo thể thao màu xanh. Nếu như không phải tìm con thì Cổ Dục còn tưởng đây là một nữ sinh trung học. Cô gái này khoảng 1m67, 68 gì đó, không trang điểm nhưng nhìn cũng được. Mắt to, tóc dài óng ả, mũi cao thẳng, bờ môi không dày, khuôn mặt tròn nhỏ trông rất dễ thương. Lúc này cô gái đang có chút rụt rè nhìn Cổ Dục. Có thể nhìn ra, cô gái này đối với người sống ở thành phố như Cổ Dục, kỳ thực cũng không dám giao tiếp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom