• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6: Cháu dâu và con dâu, chỉ khác nhau một chữ

Tống Hân Nghiên vừa bước chân ra đến lề đường đã bị một sức lực cực mạnh kéo lại, sau đó sống mũi cô đập vào một lồng ngực rắn chắc, đau đến mức cô phải che mũi không ngừng hít sâu, đau quá!

Thẩm Duệ nắm thật chặt cổ tay cô, giật mạnh xuống quát lên: “Chết tiệt, em có biết em đang làm gì không?”

Tống Hân Nghiên bị giọng nói quát lên của anh khiến màng nhĩ cũng chấn động, cô ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn anh, dường như không hiểu tại sao anh lại bày ra vẻ mặt như muốn bóp chết cô vậy, cô bị dọa sợ rụt đầu lại, ngập ngừng nói: “Cháu… Cháu đương nhiên biết.”

Thẩm Duệ rũ mặt nhìn cô chằm chằm, Tống Hân Nghiên có một đôi mắt phượng cực kì quyến rũ, nhưng bởi vì mới khóc nên lúc này hai mí mắt đã sưng húp, lại còn đang trợn mắt nhìn chằm chằm anh cực kì buồn cười, anh hừ lạnh: “Vậy em nói xem, em định làm gì thế?”

Tống Hân Nghiên đưa tay chỉ chiếc nhẫn kim cương đang rơi giữa đường xe chạy, cô nói: “Vừa nãy cháu thấy có một chiếc nhẫn bị rơi trên đường, cháu muốn đi nhặt nó lại.”

Thẩm Duệ nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, quả nhiên nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương đang nằm lẳng lặng giữa dòng xe cộ qua lại. Anh trợn mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương nằm đó, chợt phát hiện hành động cuống cuồng chạy đến đây vừa rồi của mình buồn cười cỡ nào.

Anh cho rằng cô muốn tự tử, kết quả cô lại chỉ muốn nhặt cái nhẫn chết tiệt này lại.

Lần đầu điên trong đời Thẩm Duệ xen vào việc của người khác, cuối cùng lại hiểu sai, trong lòng buồn bực không nguôi, đúng là không thể dùng lời nào mà hình dung được. Anh không nói thêm lời nào nữa, vội quay đầu rời đi.

Tống Hân Nghiên ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng bỏ đi của anh, lại buồn bực nghĩ, hình như anh hơi tức giận, vừa rồi cô nói gì sai đắc tội với anh à?

Tống Hân Nghiên xoắn xuýt một giây, lại lần nữa chú ý đến chiếc nhẫn kim cương nằm giữa đường, chiếc nhẫn này hình như đắt lắm đấy, vứt đi thì tiếc quá, đem đi bán chắc kiếm được không ít tiền đâu.

Thẩm Duệ nổi giận đùng đùng quay lại đến bên cạnh xe, ông Vương vội vàng mở cửa xe sau, ông ta quan sát sắc mặt Thẩm Duệ, thấy sắc mặt ông chủ nhà mình có vẻ khó chịu, vội hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, cô hai Tống không sao chứ?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Ông Vương, ông để ý đến cô ấy như thế từ lúc nào vậy?” Thẩm Duệ lạnh lùng liếc ông ta một cái, khom người ngồi vào trong xe.

Ông Vương lau mồ hôi, cười ha hả nói: “Cô ấy không phải cháu dâu của ngài sao? Nếu như cô ấy xảy ra chuyện không may gì, ngài thấy chết mà không cứu, cũng không tiện ăn nói với người nhà đúng không?”

Thẩm Duệ nhếch miệng cười nhạt: “Ông cũng biết cô ấy là cháu dâu tôi, không phải vợ tôi, con mẹ nó, tôi việc gì phải sốt ruột?”

Ông Vương lại theo kiểu điếc không sợ súng, ông ta thuận miệng nói: “Cháu dâu với con dâu, cũng chỉ khác nhau một chữ…”

Ông ta còn chưa dứt lời, lập tức phát hiện ra không khí trong xe đang trở nên hết sức quỷ dị nên vội vàng ngậm miệng lại, yên lặng lái xe rời đi. Đừng thấy bình thường Thẩm Duệ nhìn tao nhã lịch sự như vậy, đến lúc anh thực sự tức giận thì cũng là người ăn thịt không nhả xương đó.

Ánh mắt của Thẩm Duệ không không chế được nhìn gương chiếu hậu, lúc anh nhìn thấy Tống Hân Nghiên không để ý đến an nguy của bản thân mà ngồi xổm giữa lòng đường nhặt lại cái nhẫn, trong lòng anh lại càng buồn bực hơn. Anh đưa tay “cạch” một cái kéo cửa xe xuống, chơi trò mắt không thấy thì tâm không phiền.

Tống Hân Nghiên nhặt được chiếc nhẫn, cô vẫy tay gọi một chiếc taxi chạy đến công ty. Lúc đến công ty, em gái cùng phòng làm việc nhìn thấy hai mắt cô sưng húp, kinh ngạc hỏi: “Chị Tống, mắt chị bị sao vậy?”

Tống Hân Nghiên xua xua tay, tỏ ý mình không sao: “Vân Vân, anh Hạ đến chưa?”

“Đến rồi, anh ấy đang ở trong phòng họp đợi chị.” Vân Vân vội vàng trả lời.

Tống Hân Nghiên đẩy cửa phòng làm việc đi vào, cô đi tới bên cạnh bàn làm việc, cầm một phần văn kiện ra đưa cho Vân Vân, nói với tốc độ cực nhanh: “Vân Vân, đi photo tập tài liệu này thành ba bản rồi mang đến phòng họp, em bảo với anh Hạ là chị sẽ tới ngay.”
Chương 7: Chó ngáp phải ruồi

Trong phòng họp của Tập đoàn Bác Dực, Tống Hân Nghiên mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc chân váy màu đen giản dị, đang trình bày ý tưởng thiết kế của mình một cách đơn giản và dễ hiểu. Mà bản thiết kế của cô trên màn hình chiếu cũng hệt như những gì cô trình bày, đơn giản lại sạch sẽ.

Hạ Đông Thần lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, anh ta xoay xoay chiếc bút máy trong tay giống như đang rất nghiêm túc nghe Tống Hân Nghiên trình bày, nhưng nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra ánh mắt anh ta nhìn cô cho chút thất thần.

Tống Hân Nghiên hơi dừng lại, ngón tay gõ nhẹ trên bàn một cái, hỏi: “Anh Hạ, xin hỏi anh có ý kiến gì với mặt tôi không?”

“Phụt!” - Trợ lý riêng của Hạ Đông Thần không nhịn được bật cười thành tiếng, từ lúc Tống Hân Nghiên bước vào phòng họp, tầm mắt của anh Hạ chưa từng rời khỏi người cô. Anh ta cũng không ngờ tới, Tống Hân Nghiên lại có thể hỏi thẳng thắn như vậy, hoàn toàn không chừa lại đường lui cho anh Hạ.

Hạ Đông Thần cũng không tức giận, anh ta ngồi thẳng ngay ngắn lại, trên gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng nở nụ cười hiếm thấy, anh ta mở hợp đồng ra, ở trang cuối cùng nhanh chóng kí tên vào chỗ trống đang đợi mình, nét chữ bay bổng như rồng bay phượng múa thể hiện rõ ràng trên bản hợp đồng.

Anh ta gập văn kiện lại, đẩy lùi cái ghế ra đằng sau rồi đứng lên. Bộ tây trang màu đen vừa vặn với cơ thể càng làm tôn lên dáng người cao to của anh ta. Hạ Đông Thần đưa bản hợp đồng vừa ký đến: “Cô Tống, tôi đợi thành ý của em.”

Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn anh ta, từ khi cô bước chân vào cửa, Hạ Đông Thần vẫn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cả người cô làm gì cũng không được tự nhiên. Hôm nay tâm trạng cô vốn dĩ đã không tốt lắm, cho nên không kịp nghĩ gì đã thốt ra câu kia. Cô còn nghĩ rằng mình hỏi như thế đã xúc phạm đến anh ta, chuyện làm ăn này nhất định sẽ phải dẹp bỏ, không ngờ anh ta lại khoan dung như vậy.

Tống Hân Nghiên ngượng ngùng cầm lấy hợp đồng, chìa tay ra: “Anh Hạ, hợp tác vui vẻ.”

Hạ Đông Thần khẽ mỉm cười, gương mặt anh ta vốn đã đẹp đến mức điên đảo chúng sinh, nụ cười này lại càng lộ rõ sự hào hoa phong nhã của anh ta. Hạ Đông Thần bắt tay cô xong thì dẫn theo trợ lý xoay người rời đi. Lúc đi đến cửa phòng họp, anh ta giống như nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên dừng bước quay đầu lại ngây người nhìn Tống Hân Nghiên đang đứng đó, anh ta nói: “Cô Tống có vóc người rất một người bạn quá cố mà tôi từng quen.”

“…” Tống Hân Nghiên không biết bản thân có nên cảm thấy vinh hạnh hay không, dù sao gương mặt này của cô thật sự quá mức bình thường rồi, vậy mà còn có duyên gặp người giống mình, vậy duyên phận phải lớn đến mức nào chứ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Cô Tống, hẹn gặp lại.” Hạ Đông Thần nói xong, đôi chân dài sải bước, rời khỏi phòng họp.

Tống Hân Nghiên đưa mắt nhìn anh ta rời đi, đứng nói hai tiếng đồng hồ đến nước miếng cũng phải cạn, cuối cùng cũng có thể giải quyết được ông lớn này. Cô nhìn hợp đồng trong tay, lật tới trang cuối cùng có chữ ký, nhìn nét bút như rồng bay phượng múa trên đó, cô như chút được gánh nặng.

Thiên hạ đồn Hạ Đông Thần là người thuộc chủ nghĩa hoàn mỹ, thậm chí anh ta còn cực kỳ cầu toàn, cô dựa trên đặc điểm tính cách của anh ta, đã làm bản thiết kế của mình trở nên đơn giản nhất. Vốn dĩ cô còn chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đầu lâu dài, không ngờ mới gặp mặt một lần mà hợp đồng đã được thông qua, vậy có được tính là chó ngáp phải ruồi không đây.

Khách hàng ký hợp đồng, tiếp theo sẽ là chính thức khởi động, Tống Hân Nghiên chia công việc cho mọi người, sau đó còn tan làm trước giờ quy định.

Mặc kệ cô có đau lòng như thế nào, nhưng vẫn phải trở về nhà họ Tống ở đoạn phía Bắc của đường vành đai 3, còn chưa vào đến cửa cô đã nghe thấy tiếng cười của Tống Nhược Kỳ truyền ra từ phòng khách, trong cổ họng cô như mắc phải một con ruồi, thật sự làm cho người khác chán ghét nôn mửa.

Cô đứng ở ngoài cửa một lúc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không muốn nhìn thấy bộ mặt giả tạo của Tống Nhược Kỳ. Tống Hân Nghiên xoay người định bỏ đi, quay đầu lại đã bị người đàn ông không biết đứng đằng sau từ lúc nào dọa cho hết hồn, cô vỗ vỗ ngực chấn định nhịp tim đang đập loạn của mình, thở phù một tiếng: “Chú đi bộ cũng không có tiếng à? Làm cháu hết cả hồn.”

Thẩm Duệ nghe thấy vậy, con mắt đen như chim ưng nhìn cô chằm chằm không hề chớp mắt, một lúc lâu sau anh mới dời tầm mắt: “Vào đi, Diệp Thần cũng ở đây.”
Chương 8: Cô ngồi bên cạnh Thẩm Duệ

Tống Hân Nghiên nhìn vào phòng khách, khuôn mặt nhăn nhó còn hơn cả trái khổ qua. Trải qua việc xe chấn hôm qua với việc mang thai sáng nay, ba chữ Đường Diệp Thần đối với cô mà nói giống hệt như chiếc răng khôn mọc lệch, nhổ thì khiến người khác đau đớn muốn chết, không nhổ thì lúc nào cũng tê buốt trong miệng vậy.

Hai tay Thẩm Duệ đút ở trong túi quần, anh tỉnh bơ quan sát cô, không có ai quay về nhà mình lại có vẻ mặt này hết, vừa thấp thỏm lại vừa đau lòng, khát vọng giống như sắp dâng trào nhưng lại cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, không nhìn ra có điểm gì khác thường.

Cô nắm chặt quả đấm, lấy hết dũng khí đẩy cửa đi vào. Trong phòng khách hoà thuận vui vẻ, Đường Diệp Thần ngồi cạnh Tống Nhược Kỳ, giữa hai người chừa ra một khoảng cách, không nhìn ra có gì khác thường. Nếu như không phải cô đã sớm biết chuyện xấu của bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ bị cảnh tượng trước mắt này lừa mất.

Bóng dáng Tống Hân Nghiên vừa xuất hiện ở trong phòng khách, tiếng nói cười đã lập tức dừng lại. Bà Tống nhìn thấy cô, tâm trạng đang vui vẻ lập tức biến mất, trên gương mặt được bảo dưỡng đắt tiền không thèm giấu đi vẻ chán ghét cô vô cùng, bà ta lớn giọng: “Con nhóc chết tiệt này, mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không, mày…”

Thẩm Duệ đi ngay đằng sau Tống Hân Nghiên, nghe thấy giọng nói chửi rủa của bà Tống, anh không thể không nhíu mày quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên, thấy cô cắn răng nhẫn nhịn chịu đựng, trong lòng anh giống như bị một tảng đá đè nặng, cực kì khó chịu.

Bà Tống nhìn thấy Thẩm Duệ, lời đang chuẩn bị nói ra như bị mắc kẹt ở trong cổ họng, thái độ bà ta xoay chuyển 180 độ, giống như từng học kịch biến hình vậy đó, đứng lên vừa cười khanh khách vừa nói: “Thẩm Duệ, con đến lúc nào vậy, sao không gọi điện thoại đón trước để chúng ta ra bên ngoài đón tiếp con, nào, đừng đứng đó, mau lại đây.”

Tống Nhược Kỳ không ngờ Thẩm Duệ sẽ đến, lúc bà Tống đứng lên cô ta cũng đi theo tới, giống như để loại bỏ nghi ngờ, còn cố ý đứng cách xa Diệp Thần. Cho dù ở trước mặt Tống Hân Nghiên cô ta có phách lối đến mức nào, cũng không dám làm bậy ở trước mặt Thẩm Duệ.

Huống hồ bọn họ còn đến cùng nau, là vô tình hay cố ý còn chưa biết, liệu có phải Tống Hân Nghiên đã nói chuyện cô ta mang thai với Thẩm Duệ rồi không? Mặc dù Tống Nhược Kỳ có gan lớn làm bậy, lúc này cũng toát cả mồ hôi hột.

Bà Tống thì không nghĩ nhiều được như vậy, bà ta đi đến bên cạnh Thẩm Duệ, vươn tay muốn kéo anh ngồi xuống. Tay vẫn chưa đụng đến người anh, Thẩm Duệ đã nghiêng mình tránh được, tay bà ta chết đứng giữa không trung.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Thẩm Duệ tránh khỏi sự đụng chạm của bà ta, anh lướt qua bà Tống đi tới ngồi lên sô pha cạnh hai người, giọng nhàn nhạt hỏi: “Vừa nãy con có chút việc đi qua đây, nhớ ra lâu rồi không gặp mẹ và ba nên mới ghé vào đây xem thử, không làm phiền mọi người chứ?”

Bà Tống thu tay về, trên mặt vẽ ra nụ cười tươi như hoa, bà ta hắng giọng: “Nhìn con nói này, mọi người chỉ mong con ngày nào cũng đến ấy chứ. Sau này lúc nào con đến cứ gọi trước cho mẹ, mẹ sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị những món con thích ăn.”

Tống Hân Nghiên đứng ở đó, bị mẹ mình coi thường cô cũng đã rèn thành thói quen từ lâu rồi, nghe được lời Thẩm Duệ nói, cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, anh vừa mới tới làm sao biết được Đường Diệp Thần cũng ở đây?

Ánh mắt cô nhìn về phía Đường Diệp Thần, phát hiện anh ta cũng đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia vừa giống như uy hiếp lại vừa giống như cảnh cáo, cô cũng không có chút khách sáo nào liếc đi chỗ khác, lười phản ứng lại anh ta.

Thẩm Duệ ngồi trên ghế sô pha, khí chất tôn quý tỏa ra như đế vương thời xưa, anh nhìn về phía Tống Hân Nghiên, đúng lúc nhìn thấy cô đang trợn mắt, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Hân Nghiên, đến đây ngồi đi.”

Thẩm Duệ nói một câu, thành công kéo sự chú ý của cả phòng khách về lại người Tống Hân Nghiên, khóe miệng cô giật giật. Vốn dĩ Tống Hân Nghiên định thừa dịp mọi người không chú ý, lén trốn lên trên tầng. Lần này bị mọi người nhìn chằm chằm như thế, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt đi đến.

Cô không muốn ngồi bên cạnh Đường Diệp Thần, lại càng không muốn ngồi cạnh bà Tống, chọn tới chọn lui chỉ có vị trí bên cạnh Thẩm Duệ là ổn nhất. Sau khi xác định được vị trí, cô không do dự gì, đi đến ngồi bên cạnh Thẩm Duệ.

Nhưng cô lại không biết, hành động này của mình đủ để cho mấy người trong phòng khách có tật giật mình sợ hết hồn hết vía.
Chương 9: Trêu chọc Tống Nhược Kỳ

Bà Tống nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngồi bên cạnh Thẩm Duệ, khóe mắt bà ta hiện lên sự độc ác, một số chuyện bà ta đã cố ý quên lãng lại trở về đại não, bà hung tợn trừng mắt liếc cô, cảnh cáo cô không được nói lung tung.

Sáng nay, Nhược Kỳ khóc lóc chạy về nhà, cho dù bà ta hỏi thế nào, cô ta cũng không chịu nói tại sao lại khóc, sau đó bị bà ta ép quá, cô ta mới nói cho bà ta biết là Thẩm Duệ không thể quan hệ.

Bà ta như bị sét đánh, con rể được bà ta tuyển chọn kỹ lưỡng vậy mà lại không thể quan hệ, vậy anh làm sao có thể cho Nhược Kỳ hạnh phúc? Một người đàn ông ngay cả tình dục cũng không thể cho thì làm sao có thể khiến Nhược Kỳ vui vẻ chứ? Cho dù anh có tài sản bạc triệu thì làm được gì chứ? Con gái bà ta vẫn không hạnh phúc!

Có lẽ là bởi vì sự thật Thẩm Duệ không thể quan hệ đã đả kích bà ta quá lớn, cho nên sau đó Nhược Kỳ nói cô ta mang thai đứa nhỏ của Đường Diệp Thần mới khiến bà ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Nhược Kỳ không phải làm một góa phụ, mang thai con của ai cũng không quan trọng.

Sau đó bà ta tỉnh táo lại, cẩn thận cân nhắc một hồi, chuyện Nhược Kỳ mang thai đứa nhỏ của Đường Diệp Thần có chút khó giải quyết, dù sao Đường Diệp Thần và Thẩm Duệ không phải là mối quan hệ xa lạ không quen biết, bọn họ là người một nhà.

Nếu làm lớn chuyện này lên, Đường Diệp Thần chẳng qua cũng chỉ có được một danh tiếng phong lưu, mà Nhược Kỳ lại phải mang tội danh quyến rũ cháu trai, hơn nữa còn rất có khả năng vì vậy mà đắc tội Thẩm Duệ. Ở Đồng Thành, Thẩm Duệ một tay che trời, anh bị sỉ nhục lớn như thế, nếu anh muốn làm nhà họ Tống sụp đổ, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.

Bà ta nhất định phải nghĩ cách để Thẩm Duệ ngoại tình trước, khiến anh hổ thẹn với Nhược Kỳ. Cứ như vậy, Nhược Kỳ có thể thuận lợi thoát khỏi Thẩm Duệ, thậm chí còn có thể nhận được một khoản bồi thường khổng lồ.

Bà Tống nhìn Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ đang ngồi trên ghế sô pha, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ rất sai trái trong đầu. Chỉ cần Thẩm Duệ ngoại tình với Tống Hân Nghiên, vấn đề này không phải là dễ dàng giải quyết rồi sao?

Bà Tống tự khen mình vì suy nghĩ táo bạo này, cứ làm như thế, đến lúc đó, Thẩm Duệ có trăm cái miệng cũng khó mà thanh minh được, bà ta lại có thể thuận lợi đẩy sự việc khó giải quyết này cho Tống Hân Nghiên, ngẫm lại cũng thấy hả giận.

Đường Diệp Thần thấy Tống Hân Nghiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Duệ, anh không vui nhíu mày, cô muốn làm gì? Cô định nói cho chú tư biết Tống Nhược Kỳ mang thai con của anh ta sao? Nếu cô dám nói, cô đừng hòng nghĩ đến chuyện đòi ly hôn với anh ta, đừng hòng nghĩ đến chuyện được giải thoát.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tống Nhược Kỳ vội vã toát mồ hôi lạnh cả người, sáng nay cô ta dám đi khiêu khích Tống Hân Nghiên, hoàn toàn nắm bắt được tính tình của cô, chỉ cần mẹ ra tay, cô sẽ không dám nói lung tung. Nhưng nhìn tình hình hiện giờ, cô và Thẩm Duệ đã hợp lại muốn tới bắt con rùa trong chai rồi sao?

Nghĩ như vậy, Tống Nhược Kỳ quả thực đứng ngồi không yên, có lẽ đang có tật giật mình, cô ta cảm thấy ánh mắt Thẩm Duệ nhìn cô ta có ý gì đó không rõ ràng. Cô ta ngồi không yên, “Bụp” một tiếng đứng lên, thấy mọi người đều nhìn cô ta, cô ta mới phát hiện phản ứng của mình hơi thái quá, cô ta nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười rất miễn cưỡng: “Hân Nghiên, em đi theo chị về phòng một lát. Hôm nay chị đi dạo phố, thấy có một bộ quần áo rất hợp với em nên đã mua rồi, để chị đưa cho em thử.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên cười lạnh, cô còn tưởng Tống Nhược Kỳ thật sự không sợ trời không sợ đất mới dám to gan làm bậy như vậy, sớm biết như thế sao lúc trước làm vậy? “Tôi đi học cả ngày nên hơi mệt mỏi, chị cầm xuống cho tôi đi.”

Cô muốn nói chuyện riêng với cô ta nhưng không phải lúc này, cô vẫn chưa thưởng thức đủ bộ dáng đứng ngồi không yên của cô ta.

Tống Nhược Kỳ tức giận đến ngẩn người, lại sợ Thẩm Duệ nhìn ra chuyện gì đó nên cô ta cố gắng đè nén tính tình sôi sùng sục, liều mạng nháy mắt với bà Tống. Mẹ con hiểu lòng nhau, bà Tống lập tức hiểu rõ, bà ta đi tới bên cạnh Tống Hân Nghiên, nở nụ cười hòa nhã dễ gần: “Hân Nghiên, con bé này đừng có cáu kỉnh như thế nữa, chị gái con đi dạo phố vất vả như thế còn nhớ đến con, đừng phụ tấm lòng của chị con chứ.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn bà Tống cười đến hồn nhiên ngây thơ, ác ý nói: “Mẹ nói đúng, chị gái đi dạo phố rất vất vả, chị ấy mang…”

“Hân Nghiên!”

“Tống Hân Nghiên!”

“Tống Hân Nghiên!”

Tống Hân Nghiên vô tội nhìn bọn họ, hài lòng nhìn thấy bọn họ sợ tới mức thay đổi sắc mặt, trong lòng cô vô cùng sảng khoái, lập tức lại cảm thấy đau lòng, cô nhún nhún vai: “Hai người khẩn trương như vậy làm gì? Con chỉ muốn nói chị ấy phải ôm hoa trong ngực thì không vất vả sao được?”
Chương 10: Lòng dạ

Hoa Hoa là con mèo cưng của Tống Nhược Kỳ, ba người bà Tống suýt chút nữa bị cô dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, trong lòng bà Tống còn sợ hãi, bà ta ra vẻ thân thiết đưa tay khoác lên cánh tay Tống Hân Nghiên. Lúc Thẩm Duệ không chú ý, bà ta hung hăng nhéo cô một cái, trừng mắt nhìn cô cảnh cáo: “Con nhóc chết tiệt này, vẫn còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm cơ à?”

Tống Hân Nghiên đau đến mức hít sâu vào, cô nghĩ cô chắc chắn là được mẹ kế sinh ra, nếu không tại sao mẹ luôn giúp đỡ Tống Nhược Kỳ, cho dù cô ta làm nhiều chuyện không thể tha thứ mà bà ta vẫn bảo vệ cô ta như thế.

Mà cho dù cô có hiếu thảo cỡ nào, cuối cùng nhận lại chắc chắn chỉ là sự coi thường của bà ta.

Cô dùng sức vung tay bà ta ra, mặt ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần, giễu cợt nói: “Có một số người làm ra những chuyện không biết xấu hổ, lúc làm thì vui vẻ, sao lại không nghĩ tới lúc thỏ nóng nảy cũng biết cắn người?”

Tống Nhược Kỳ tức giận đến nỗi khuôn mặt tươi cười lúc đỏ lúc tái, hai tay cô ta siết chặt thành quyền, móng tay vừa mới làm “phập” một tiếng bị gãy trong lòng bàn tay, cô ta cắn chặt răng, đang định đứng lại thì lại bị bà Tống dùng ánh mắt ngăn lại.

Thẩm Duệ ngồi trên ghế sô pha, sao anh lại cảm nhận được bầu không khí trong phòng khách có chút quỷ dị, anh nhìn Tống Hân Nghiên, khó hiểu nói: “Người nào làm chuyện không biết xấu hổ khiến em tức giận như thế? Em nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giúp em hết giận.”

Tống Hân Nghiên hoài nghi quan sát anh, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm không thấy đáy, cô rất khó thăm dò ra suy nghĩ thật sự của anh. Lúc này, anh đang nhìn thẳng vào cô, giống như có thể hiểu rõ lòng người, làm cho cô cảm thấy có một áp lực vô hình không dám nhìn thẳng vào anh, khó khăn lắm mới có thể dời tầm mắt.

Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần ngay cả một sinh mệnh cũng đã tạo ra, anh còn bình tĩnh như thế, là thật sự không biết hay giả vờ không biết? Nếu thật sự không biết, chỉ có thể nói rõ anh quá ngu xuẩn, nếu giả vờ không biết, vậy lòng dạ của người đàn ông này sâu đến đáng sợ.

Thử hỏi, trên đời này có người đàn ông nào biết được vợ mình cắm sừng mình mà còn có thể bình tĩnh như vậy không?

Tống Hân Nghiên nhìn mãi cũng không thể hiểu được Thẩm Duệ, cũng đoán không ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì, anh có thể có địa vị như ngày hôm nay cũng không phải chuyện ngẫu nhiên. Một nhà kinh doanh khôn khéo như vậy, há lại bị Tống Nhược Kỳ đùa bỡn trong lòng bàn tay được?

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

“Sáng sớm nay lúc ra khỏi cửa, cháu gặp phải một con chó điên cứ luôn sủa về phía cháu, cháu nghĩ ném một cái bánh bao cho nó thì coi như xong, kết quả nó đã nhận được bánh bao vẫn còn muốn cắn cháu.” Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ buông tay, có ý riêng mà nhìn Tống Nhược Kỳ.

Thẩm Duệ ngấm ngầm chịu đựng cười: “Còn có chuyện thế này à?”

“Đúng vậy, chú nói có phải không biết xấu hổ không?”

“Quả thật rất không biết xấu hổ, lần sau em gặp lại thì cứ trực tiếp ném đá nó, để cho nó biết em không phải dễ chọc.”

“Cháu lại không dám làm vậy, ngộ nhỡ nó xông lên cắn cháu một cái, cháu lại phải đi tiêm phòng dại, tốn kém vào những cái không đáng.”

Nghe bọn họ kẻ tung người hứng, Tống Nhược Kỳ tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, con tiện nhân Tống Hân Nghiên này lại dám thầm mắng cô ta là một con chó điên. Món nợ này cô ta nhớ kỹ, chờ cô ta thoát khỏi Thẩm Duệ, sau khi gả cho Đường Diệp Thần, cô ta nhất định sẽ trả lại gấp bội!

Ánh mắt Đường Diệp Thần thâm trầm lưỡng lự nhìn trên người Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ, cuộc đối thoại của hai người không có gì đặc biệt nhưng lại ấm áp đến mức khiến người ta khó chịu. Hơn nữa tại sao cô lại cười ngọt ngào với chú Tư như vậy? Cô đang cố quyến rũ chú ấy sao?

Đường Diệp Thần càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, anh ta đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: “Hân Nghiên, em đi ra đây với anh một chút.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy ánh mắt Đường Diệp Thần nặng nề nhìn mình chằm chằm, cô cười lạnh rồi lập tức đi ra ngoài với anh ta, cô còn sợ anh ta sao? Cô vừa đứng dậy, anh ta đã xoay người đi ra phía ngoài biệt thự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom