Advertisement
Advertisement
  • Chap-98

CHƯƠNG 98: KHÔNG THỂ XEM LÀ PHẢN BỘI




CHƯƠNG 98: KHÔNG THỂ XEM LÀ PHẢN BỘI
Trong thời kỳ sự nghiệp xuống dốc, Tống Như đối xử với người bên cạnh như thế nào, Dương Vũ Mịch bây giờ lại cư xử với anh ra sao?
Huy đứng trước cổng khu chung cư hút vài điếu thuốc.
Anh bấm điện thoại gọi cho vợ: “Mấy ngày nay em và con sống thế nào?”
“Cũng được, nhưng công ty em mất khả năng xoay vòng vốn, phải giảm biên chế. Huy, chừng nào anh về nhà vậy? Em với con đều nhớ anh lắm.”
“Tiền kiếm được nhiều hay ít không quan trọng, chỉ cần gia đình chúng ta có thể bên cạnh nhau.”
Vành mắt Huy đỏ lên, anh nhìn vào bóng đêm vô tận trên đỉnh đầu, nghẹn ngào cất tiếng: “Ngày mai, ngày mai anh sẽ về."
Anh đã cho Dương Vũ Mịch một cơ hội, nhưng chính cô ta không biết quý trọng.
Quan hệ hợp tác giữa họ quả nhiên nên chấm dứt.
Lúc gian nan nhất, anh không chọn cách buông bỏ Dương Vũ Mịch. Nhưng cô ta lại có thể tùy tùy tiện vì một hợp đồng mà vứt bỏ anh. Đêm hôm đó, Huy liên lạc với chị Hy: “Tôi có thể để các người gặp nhau, nhưng hy vọng các cô đừng mang phóng viên đến."
“Chúng ta không xấu xa như Dương Vũ Mịch, hơn nữa…”
Chị Hy dừng lại một lát rồi nói: “Tôi có một người bạn làm môi giới bất động sản, nếu anh cần, tôi giới thiệu giúp anh, rời khỏi giới showbiz rồi, anh vẫn cần công ăn việc làm."
“Không cần…”
“Chúng tôi biết công ty vợ anh đang thua lỗ, nếu cả hai đều mất đi nguồn thu nhập, đứa nhỏ làm sao bây giờ? Anh yên tâm, cái này không thể coi là bán đứng Dương Vũ Mịch, anh chỉ đưa ra một lựa chọn chính xác thôi.”
. . . . . .
Sáng hôm sau, Dương Vũ Mịch bảo Huy giao hết tiền ra.
Cô cau mày, ghét bỏ nói: “Chỉ chừng này? Nhiêu đây còn chưa đủ cho tôi mua một bộ quần áo, anh có biết cuộc gặp gỡ phía công ty hôm nay quan trọng đến mức nào với tôi hay không!"
“Đây đã là tất cả trên người tôi.” Huy lấy cái ví trống không ra cho Dương Vũ Mịch xem.
Dương Vũ Mịch không khách sáo bảo: “Không phải còn một tấm thẻ tín dụng sao? Lập tức mang tôi đi tiệm hàng hiệu mua quần áo! Chỉ khi tôi ký lại hợp đồng thì anh mới mong được sống an nhàn."
Giọng điệu của cô ta cứ như đang ra lệnh cho người hầu.
“Không được, giờ tôi đã không còn việc làm, tôi không thể tăng thêm gánh nặng.”
“Vậy anh đi mà đòi vợ anh! Không phải cô ta có việc làm sao?” Dương Vũ Mịch buồn bực hừ một tiếng: “Thôi bỏ đi, tôi cũng không trông cậy vào anh."
Huy nhìn cô ta vào phòng tìm quần áo, sau đó im lặng đi ra ngoài, anh đã nhìn thấu con người của Dương Vũ Mịch này rồi.
Lúc cô ta tùy ý tiêu xài, chưa từng suy nghĩ cho anh, lúc cô ta đã có lối ra, cũng không cân nhắc đến anh, so với Tống Như trực tiếp thẳng thắn, Dương Vũ Mịch càng có vẻ giả tạo, dối trá.
“Đi thôi, sắp không kịp rồi đấy, đúng rồi, anh lấy thẻ tín dụng đi thuê một chiếc xe được không?” Dương Vũ Mịch liếc nhìn anh: “Dù sao tôi cũng phải có chút mặt mũi!"
Huy bất đắc dĩ cười cười: “Được, tôi đi thuê."
Để cô ta sáng chói đi gặp Tống Như, phần hư vinh này là món quà cuối cùng anh tặng cho cô ta.
Rất nhanh, bọn họ đã đến nơi đã hẹn, Dương Vũ Mịch bảo Huy mở cửa xe cho mình, sau đó cứ như một nàng công chúa mà bước xuống xe.
Cô ta đắc ý nhếch môi cười, đi vào.
“Tôi có hẹn trước, người đó họ Dương.” Cô ta mỉm cười, hoàn toàn ngó lơ tiếng xì xầm của các nhân viên bên cạnh.
“Đó là cô minh tinh lên giường kiếm lợi đúng không? Đúng là không biết xấu hổ, còn dám ra đây!”
“Mấy thể loại như họ đã sớm không coi liêm sỉ ra gì rồi.”
Dương Vũ Mịch hừ một tiếng, chờ ký kết với công ty lần nữa, cô sẽ tìm một người đàn ông có quyền có thế, sớm muộn gì cũng dẫm nát Tống Như dưới lòng bàn chân.
Huy chỉ nhìn thoáng qua là biết cô ta đang nghĩ lung tung xấu xa gì đó trong đầu.
“Sao họ còn chưa tới?” Cô nhìn đồng hồ: “Thật không đúng giờ."
Huy ho khan một tiếng: “Chúng ta cũng vì taxi mà đến muộn mười lăm phút."
“Tôi là đại minh tinh, muộn một lát thì đã sao? Bọn họ căn bản không có thành ý, thôi quên đi, ta miễn cưỡng chờ thêm chút đi.” Cô lấy hộp phấn ra bắt đầu dặm thêm.
“Anh nói xem, có phải người phụ trách là đàn ông không? Tôi có cần ăn mặc lộ thêm không?” Cô ta kéo cổ áo mình trễ xuống, tính để lộ ngực ra hơn một chút.
Huy lười để ý tới cô ta, chỉ lạnh lẽo nói một câu: “Mấy cô ấy cũng sắp đến."
Qua năm phút, lúc Dương Vũ Mịch nhìn thấy Tống Như đẩy cửa tiến vào, cô ta như muốn sụp đổ hoàn toàn: “Sao cô lại hèn như thế hả, cái gì cũng muốn giành với tôi!"
“Giành?”
Tống Như đưa mắt nhìn chị Hy.
Chị Hy cười nói: “Cô nghĩ nhiều thật, vào lúc này công ty nào lại ký hợp đồng với cô chứ?"
Tiếp đó, cô ấy đưa cho Huy một phong thư: “Đây là thư giới thiệu, hy vọng lần sau gặp lại, anh đã có cuộc sống thật tốt."
Huy nhận lấy: “Cám ơn…”
Anh nhất định phải có trách nhiệm với gia đình mình.
“Anh dám bán đứng tôi? Cô ta cho anh bao nhiêu tiền, sau này tôi cho anh gấp đôi!” Dương Vũ Mịch tức giận, hổn hển gào lên.
Huy lắc đầu: “Đây chỉ là một công việc, không phải tiền. Căn bản là cô chưa từng quan tâm đến tình cảnh của tôi, dựa vào cái gì tôi cứ phải lãng phí thời gian cho cô, tôi đã giúp cô hết sức mình rồi."
Anh căn bản không nghĩ Dương Vũ Mịch có cơ hội thắng được Tống Như.
“Anh…. A, thật giống con chó quá, ai tốt với anh thì anh đi theo người đó!”
Huy không ngờ Dương Vũ Mịch lại biến thành như vậy, anh cười lạnh: “Vậy còn cô? Leo lên bao nhiêu cái giường mới lọt được vào danh sách trúng cử, trước kia cô coi Tống Như là đối thủ, giành tài nguyên, giành đàn ông khỏi tay cô ấy. Kết quả thì sao? Mấy thứ đó căn bản không thuộc về cô!"
“Cô không thắng nổi cô ấy.”
Huy nói xong thì rời đi.
Tống Như bình tĩnh ngồi ở bên kia, không mở miệng nói gì mà chỉ nhìn vào Dương Vũ Mịch.
Dương Vũ Mịch cắn răng, oán hận trừng Tống Như.
Chỗ này nhất định có vấn đề, ánh mắt cô ta nhìn chung quanh, đề phòng nơi này có lắp camera hay gì không.
“Cô mua chuộc được Huy, còn hẹn tôi đến nơi này, rốt cuộc cô muốn làm gì? Đừng tưởng rằng bây giờ cô tốt hơn tôi bao nhiêu!” Dương Vũ Mịch không khách sáo mà khiêu khích .
Kỳ thật trong lòng cô ta cũng hơi khẩn trương, Tống Như đã nắm giữ quyền chủ động.
“Tôi không làm gì cả, chỉ muốn gặp cô một lần, khoảng thời gian trước đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi nghĩ, chắc cô có rất nhiều điều muốn nói với tôi”.
“Tôi và cô không có gì để nói!” Dương Vũ Mịch cười lạnh, dựa lưng vào ghế: “A, tôi biết rồi, cô muốn biết tung tích của Lạc Phong từ chỗ tôi đúng không? Đừng có mơ tưởng, tình cảm của chúng tôi rất ổn định!"
Chị Hy cũng không nhịn được mà bật cười.
“Nằm mơ cũng phải có mức độ thôi, cô nghĩ Bùi Lạc Phong là kẻ ngốc à?”
“Lạc Phong đã nói, sẽ lập tức đón tôi ra nước ngoài kết hôn, nhà họ Bùi có nhiều sản nghiệp ở nước ngoài, tôi vào giới showbiz chỉ để chơi cho vui thôi. Tôi đâu có giống cô, tôi không cần cố sức là có được cái mình muốn, Tống Như, cô không thắng được tôi.”
“Tôi không muốn thắng cô.”
“Đúng thế, sao cô thắng tôi được. A, đã nói đến đây thì tôi bật mí cho cô một điều, sau buổi tiệc độc thân của cô và Lạc Phong, là tôi và Lạc Phong đưa cô về nhà, sau đó chúng tôi còn triền miên một đêm trong phòng ngủ của cô đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom