• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Ngoại truyện

1.Trần Phái Phái

Cô có ba người anh cùng cha khác mẹ, hai người em gái cùng cha khác mẹ, và một người em gái ruột.

Nói cách khác, cô có chín đối thủ vô cùng hung tàn, và một người yếu đuối đến mức cô phải khổ sở để bảo vệ.

Cô từ nhỏ đã giỏi giang, dung nhan hơn người, thông thạo cầm kỳ thi họa, cưỡi ngựa, đánh golf, các kiểu khiêu vũ đều sành sỏi.

Cô là lục tiểu thư của Trần gia đại hào môn đất Hồng Kông, Cinderella Trần - Trần Phái Phái. Ước mơ của cô là trở thành người kế nghiệp của bố, hoặc là người có quyền sở hữu số tài sản lớn nhất, sau đó đem theo người em gái yếu ớt, bệnh tật cùng người mẹ thần kinh không bình thường vì không sinh được con trai rời khỏi cái gia đình khiến cô ghê tởm suốt hớn hai mươi năm qua này.

Nhưng mơ ước ấy bị phá vỡ tan tành kể từ giây phút cô gặp Lê Cận Thần.

Gia thế của Lê Cận Thần còn ghê gớm hơn gia đình cô. Bố anh là nhân vật truyền kỳ trong giới giải trí ở đất Hồng Kông, thậm chí là cả châu Á, sở hữu vương quốc giải trí C&C lừng lẫy khắp châu Á. Lê Cận Thần là con cả, thái tử gia danh phụ kỳ thực của C&C.

Anh là sư huynh của Trần Phái Phái, giáo viên hướng dẫn của hai người là Giáo sư P, người có nhiều kinh nghiệm và khó đối phó nhất của Học viện Thương Mại thuộc Đại học Harvard. Người châu Á trong lớp không nhiều, thỉnh thoảng các nhóm tổ chức thảo luận, hai người đều ngầm định ngồi cạnh nhau. Trí tuệ của Lê Cận Thần vượt xa so với những học sinh ngoại quốc khác, còn Trần Phái Phái có sự tỉ mỉ, chu đáo và sâu sắc hơn những người con gái bình thường khác, những tiểu tiết hoặc những vấn đề chưa chắc chắn mà Lê Cận Thần gặp phải, cô đều có thể xử lý một cách gọn gàng.

Thời gian trôi đi, trong lòng ai nấy đều biết rõ - đây chính là đồng minh mình cần tìm.

Lần đầu tiên của bọn họ xảy ra trên sân thượng của khu giảng đường.

Sau khi Trần Phái Phái thức liền ba ngày, hai đêm để hoàn thành bản báo cáo, Giáo sư P yêu cầu cô nộp thêm một bản báo cáo chi tiết hơn. Uống cà phê đen đến mức buồn nôn, huyệt thái dương đập mạnh, cô trốn lên sân thượng, muốn hút một điếu thuốc. Lê Cận Thần đã ngồi đó, cũng giống như Trần Phái Phái, Giáo sư P làm anh không thể mở mắt nổi.

"Hi, Cinderella!" Lê Cận Thần tựa vào lan can, mỉm cười chào hỏi cô.

Buổi tối hôm đó, gió thổi rất mạnh, chiếc sơ mi của anh bị gió thổi phần phật, những bắp thịt săn chắc thoắt ẩn thoắt hiện nơi vùng eo, Trần Phái Phái nhìn thấy, mặt bỗng nóng bừng. Cô mỉm cười, đi tới đứng bên anh, rút điếu thuốc ra, khẽ nói với anh: "Xin chút lửa." Giọng cô mời gọi và dịu dàng. Lê Cận Thần đưa điếu thuốc giữa kẽ ngón tay trái thon dài lên, nho nhã rít một hơi, rồi thân mật chạm khẽ vào đầu điếu thuốc dành cho nữ giới nhỏ, dài và mỏng của cô, đôi mắt đen láy huyền bí của anh không lúc nào rời khỏi cô.

Đầu điếu thuốc dần lụi tắt, trái tim ai đó đập càng lúc càng nhanh.

Vào thời khắc kỳ diệu ấy, Giáo sư P liên tục gọi điện tới, Trần Phái Phái cầm chiếc điện thoại đang rung lên, khẽ thở dài một tiếng, định bấm nút nghe. Lê Cận Thần khẽ cười, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay cô, chiếc iPhone màu trắng nằm trong bàn tay ấm áp, rộng lớn của anh, có cảm giác an định. Sau đó, anh đưa tay ra phía ngoài lan can, thả tay ra chẳng hề nghĩ ngợi. Trần Phái Phái hét lên, lập tức lao về phía đó, nhưng đã bị anh ôm chặt lấy eo. Cô ngẩng lên, nụ hôn của anh vừa lúc ập tới.

Nước hoa Eau de Cologne mà Lê Cận Thần dùng có mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng. Trần Phái Phái mê mẩn. Bàn tay anh như có điện, lướt trên cơ thể cô làm cô mềm nhũn. Cô như chẳng còn chút sức lực, bị Lê Cận Thần ép vào giữa thành lan can lạnh ngắt và cơ thể nóng ấm của anh, những ngón tay anh di chuyển đến phần mềm mại nhất trên cơ thể cô, nhẹ nhàng và dịu dàng...

Anh tiến vào, cô đau đớn đến co người vì chưa sẵn sàng, anh cười đưa một cánh tay ra giữ lấy cô, không để cô có cơ hội tháo chạy. Cảm giác lúc đó, Trần Phái Phái suốt đời này chẳng thể quên. Cũng giống như bản thân cô hoàn toàn cô đơn, từ đây bắt đầu bước vào câu chuyện tình yêu.

Lê Cận Thần tỏ ra rất thành thục, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, cô chỉ cảm thấy đau đớn và tê dại. Anh mỉm cười thở sâu. "My Cinderella..." Lê Cận Thần thì thầm bên tai cô, những lời nói ấy giống như chiếc kim đâm vào trái tim cô.

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Trần Phái Phái phát hiện mình nằm trên chiếc giường lớn trong phòng Lê Cận Thần, trên người không mảnh quần áo. Anh tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc áo ở nhà màu nâu, khí chất ngời ngời.

"Chào buổi sáng!" Thấy cô tỉnh dậy, anh bước đến bên giường rồi lại nằm xuống, ôm chặt lấy cô và cả chiếc chăn vào lòng, động tác nhẹ nhàng, mềm mại đầy yêu thương. "Tối hôm qua em bị ngất... Anh sợ hết hồn, nhưng không thể không thừa nhận, điều đó làm cho anh cảm thấy mình đã thành công."

Anh dịu dàng cười, hôn nhẹ nhàng lên khuôn mặt vẫn chưa rửa của cô. Đôi mắt ấy trở nên lớn hơn trong đôi mắt cô, khóe mắt đầu mi đều thể hiện tình yêu. Trong cuộc đời mình, Trần Phái Phái chưa bao giờ có cảm giác được yêu thương, vì thế một chút dịu dàng của Lê Cận Thần với cô là vô cùng quý giá, đến mức cô nguyện dùng thứ vô cùng quan trọng đối với cô để đổi lấy.

Lê Khanh Thần là con gái của tam phu nhân nhà họ Lê, em gái cùng cha khác mẹ với Lê Cận Thần, cô con gái thứ hai được yêu chiều nhất trong nhà họ Lê, cũng là người có năng lực cạnh tranh nhất với Lê Cận Thần. Cô ta cũng có bản tính không chịu khuất phục, cho rằng mình không phải con bà cả nên lúc nào cũng muốn tranh giành cao thấp với con trai của chính cung nương nương, muốn chứng minh mình không hề thua kém.

Trần Phái Phái tiếp cận Lê Khanh Thần rất dễ dàng, gia thế, kinh nghiệm, năng lực của bợn họ đều ngang hàng, kết bạn với nhau là chuyện không thể thích hợp hơn. Sau khi bước vào C&C, chỉ trong vòng một năm Trần Phái Phái đã trở thành người bạn tâm phúc của Lê Khanh Thần. Trong công ty ai nấy đều biết bên cạnh nhị tiểu thư có một trợ thủ đắc lực, hai người suốt ngày bàn mưu làm thế nào để kéo đại thiếu gia ngã ngựa. Năm thứ hai khi Lê Cận Thần rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, phải chuyển đến thành phố C, dưới sự trợ giúp của Trần Phái Phái, Lê Khanh Thần nói với bố rằng anh trai một mình ở ngoài làm ăn sẽ vất vả, chủ động đề nghị được giúp đỡ anh trai, đem theo một nhóm tâm phúc do Trần Phái Phái đứng đầu chuyển tới thành phố C.

Cuộc chiến giữa hai anh em họ long trời lở đất. Lê Cận Thần tuy trước nay chưa bao giờ chịu thiệt, nhưng cũng không thể không đau đầu vì cô em gái ghê gớm, đáng sợ này. Có lần Trần Phái Phái hỏi anh, tại sao không dùng một đòn để hạ Lê Khanh Thần? Có cô ứng phó trong ngoài, chỉ cần một chút thủ đoạn vẫn thường dùng, nhất định không lâu sau đó Lê Khanh Thần sẽ không còn được nuông chiều nữa, nhanh chóng bị gả cho người khác. Khi đó, bọn họ vẫn còn ở Hồng Kông. Đêm ở Hồng Kông không có sao, từ căn biệt thự hào hoa của Lê Cận Thần nhìn ra, sắc đêm của cảng Victoria còn đẹp hơn gấp vạn lần so với bầu trời. Lê Cận Thần, tay trái cầm ly rượu vang, tay phải ôm cô, nhìn màn đêm, khẽ mỉm cười.

"Cinderella..." Anh nói bên tai cô. "Mọi người đều nói những người như chúng ta không có trái tim, không có tình cảm, nhưng thực tế con người sao có thể không có trái tim? Khanh Thần là em gái anh, cho dù nó có thế nào với anh, anh cũng sẽ không hại nó. Bố mẹ sẽ ra đi trước chúng ta. Anh chị em cũng lớn lên giống như chúng ta, đều sẽ già đi. Đây chính là món quà mà Thượng Đế ban tặng cho con người, làm cho con người sống trong thế giới này không cảm thấy mình cô đơn."

Trần Phái Phái sụt sịt. "Vậy tại sao anh vẫn để em ở lại bên cạnh Lê Khanh Thần?"

"Vì anh không thích mọi việc vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh", Lê Cận Thần nói nhẹ nhàng. "Anh nói sẽ không làm hại là nói đến việc khi chưa đến mức cần thiết."

Trần Phái Phái khựng lại, cười vui vẻ. Đúng thế, đây mới là Lê Cận Thần mà cô quen biết, người đàn ông mà cô nhiều lần tình nguyện hạ thấp mình để ở bên trợ giúp. Thật ra, anh chính là bản sao của cô, chỉ có điều anh có vẻ ngoài công tử hòa hoa vô hại và quyết đoán, lạnh lùng hơn cô.

Diệp Mộc vừa xuất hiện, Trần Phái Phái biết rằng mình gặp rắc rối. Ngày hôm đó, cô vừa cùng Lô Căng đi quay phim ở Hồng Kông trở về, bỏ mặc nguy hiểm, không thể chờ đợi thêm, chạy đến văn của Lê Cận Thần. Bước qua bồn cây cảnh lớn ở hành lang, cô lập tức dừng lại lùi một bước, khẽ khàng nấp. Lê Cận Thần đang nói chuyện với một cô gái mà cô chưa từng nhìn thấy, Trần Phái Phái ngửi thấy mùi của sự nguy hiểm. Giống như loài sư tử có thể ngửi thấy đồng loại đang rình rập con mồi của mình, cô ngửi thấy mùi săn bắt.

Lê Cận Thần đang cười dịu dàng, nói gì đó, Diệp Mộc nghe xong bỗng rút cuốn sổ ghi chép ra, vội vã ghi. Trần Phái Phái nhìn thấy ánh mắt Lê Cận Thần bất ngờ dịu dàng, nhìn chằm chặp vào ngực cô gái đó, ngẩn ra. Những người như bọn họ lúc nào cũng bận bịu với các âm mưu, tính toán, từ rất lâu đã đoạn tuyệt với cái thói quen "ngẩn ra" này. Lúc đó, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lê Cận Thần giải thích rằng đó là vì công việc. Trần Phái Phái bất lực, đành nhẫn nhịn. Yêu cầu công việc mà anh nói bao gồm cả mở rộng bản đồ của C&C, cuối năm anh bắt buộc phải nộp một bản thành tích, cùng với Lê phu nhân tương lai là cô... Một tương lai tươi đẹp. Vì thế trước một đống tin nhắn ngọt ngào trong điện thoại của anh, cô phải nhẫn nhịn, cứ cuối tuần anh lại hẹn hò với Diệp Mộc, cô phải nhẫn nhịn, anh thỉnh thoảng lại ra ra vào vào giữa studio và phòng nghỉ ngơi, cười dịu dàng đầy yêu thương với Diệp Mộc, cô cũng phải nhẫn nhịn, buổi họp ban sáng anh như người mất hồn, hễ có thời gian rảnh rỗi là lại xuống lầu dưới tìm Diệp Mộc, kéo vào phòng họp không có người, cô cũng phải nhẫn nhịn. Nhưng cuối cùng cô không thể nhẫn nhịn được nữa. Đêm đó, Trần Nguyên giành được giải thưởng điện ảnh lớn ở Mỹ, không khí buổi dạ tiệc chúc mừng vô cùng náo nhiệt, Diệp Mộc mặc lễ phục rực rỡ tiến về một khóc khuất, hoa giấy đủ màu bay rợp trời, cười thuần khiết đang đứng đối diện với cô, nhưng Lê Cận Thần lúc này cũng đang đứng đối diện với Diệp Mộc, vẻ mặt mơ màng ấy của anh làm trái tim cô đau đến thắt lại, giống như khi nhìn thấy em gái bị đám súc sinh kia bắt nạt, hay hết lần này đến lần khác đưa người mẹ thần kinh không bình thường vào bệnh viện.

"Rời xa cô ta ngay, nếu không, em sẽ nói hết mọi chuyện cho Lê Khanh Thần."

"Em không sợ Khanh Thần sẽ hận em? Nó đã coi là em là người bạn thân nhất." Lê Cận Thận chẳng hề quan tâm đến sự uy hiếp của cô.

Trần Phái Phái cười lớn: "Những người trong Lê gia các anh sao có thể có bạn bè? Lê Cận Thần, cô em gái của anh cũng giống như anh, chẳng qua là lợi dụng em mà thôi."

Lê Cận Thần khẽ gật đầu: "Không sai, Cinderella, trong những lúc như thế này, đầu óc em cũng khá sáng suốt đấy."

Trần Phái Phái đẩy tay anh ra: "Là do anh dạy tốt thôi." Anh đã dạy cho cô làm thế nào để lừa dối bản thân, càng những lúc tâm trạng bất an càng phải cười ung dung. Anh còn dạy cho cô rất nhiều thủ đoạn, vì thế cô mới có thể lấy được rất nhiều tiền từ gia đình, sắp xếp cho em gái và mẹ sống ở nước ngoài, và khống chế ngược được bố.

"Cinderella, ngoan ngoãn đi, những thứ em cần, anh sẽ đều cho em, đừng làm điều ngốc nghếch. Em biết là anh không thích những cô gái ngốc nghếch", Lê Cận Thần nói dịu dàng. "Khanh Thần rất quan trọng với anh, nhưng không quan trọng đến mức em có thể dùng nó để uy hiếp anh. Còn nó đối với em lại khác, nếu nó muốn em gặp rắc rối, thậm chí là rắc rối lớn, cũng không phải là điều khó khăn gì." Anh đưa tay ra ôm lấy cô, đặt trên đùi, giữ chặt trong, vuốt ve như thú cưng. Bị mái tóc dài của Trần Phái Phái che đi, khuôn mặt thon gọn khuất sau bóng tối mờ, không nhìn ra thần sắc gì.

"Anh rất thích Diệp Mộc sao? " Cô bất ngờ hỏi. Lê Cận Thần cười dịu dàng: "Cô ấy không giống như chúng ta, cô ấy là người của một thế giới khác. Rất... không biết điều. Ha ha..."

Không biết điều sao?... Trần Phái Phái cười lạnh lùng, nghĩ thầm: "Nếu như không phải thân phận là thứ không thể lựa chọn, thì cô gái nào lại cam tâm chịu sự mệt mỏi như thế này, vừa sinh ra đã phải biết điều. Cô ta lương thiện, trong sáng nên anh thích, vì thế người không lương thiện, không trong sáng như tôi phải chịu tổn thương sao? Tôi cần gì... Anh nghĩ rằng tôi thực sự chỉ muốn danh phận là phu nhân của Lê gia sao? Yêu cái đứa thiên sứ thuần khiết đó sao? Vậy thì người đã bị anh kéo cùng xuống địa ngục là tôi thì phải làm sao? Muốn có được sự cứu rỗi sao Lê Cận Thần? Đừng có mơ!"

"Đừng có động đến Diệp Mộc nữa, nhớ chưa?” Lê Cận Thần dùng một nụ hôn dịu dàng để ra lệnh. Trần Phái Phái che giấu cơn tức giận trong lòng, ngoan ngoãn gật gật đầu. Lê Cận Thần cười, khẽ vỗ vào người cô: "Good girl!"

2. Lê Khanh Thần

Cô xuất thân trong Lê gia hào môn tuyệt đỉnh ở Hồng Kông, nắm trong tay vương quốc giải trí C&C. Mẹ cô là một trong rất nhiều người vợ của chủ nhân hiện tại của Lê gia, thời còn trẻ tham dự cuộc thi hoa hậu Hồng Kông, nhờ dung nhan tuyệt vời mà làm kinh động toàn miền đất cảng, sau khi được gả vào Lê gia, được sủng ái hơn hai mươi năm nay. Cô là đứa con duy nhất của mẹ cô, được truyền lại vẻ đẹp khuynh thành ấy. Cô là nhị tiểu thư giỏi giang nhất của Lê gia, Lê Khanh Thần.

Xinh đẹp tuyệt vời, suy nghĩ sâu sắc, thủ đoạn cao tay. Những điều tốt đẹp mà một người con gái hằng mong ước đều được cô phát huy đến tột đỉnh, ngoại trừ một xuất thân đường đường chính chính, Lê Khanh Thần chẳng thiếu thứ gì. Nhưng xuất thân đường đường chính chính thì có tác dụng gì? Con trai của vợ cả Lê gia Lê Cận Thần, được mệnh danh là thái tử, cho dù là uy quyền ở công ty hay trong gia đình đều bị cô đè bẹp. Sẽ có một ngày, cả Lê gia sẽ phải phục tùng dưới chân cô, mẹ cô sẽ được mở mày mở mặt.

Lần đầu tiên gặp Dung Nham, Lê Khanh Thần mới mười lăm tuổi. Năm đó, nhân dịp lễ đại thọ một trăm tuổi của cụ ngoại nhà mẹ cô, cô và mẹ đáp phi cơ riêng của Lê gia trở về đại lục, đó là lần đầu tiên Lê Khanh Thần đến thành phố C. Đến đón hai người là con trai của người chị họ xa với mẹ Lê Khanh Thần, vô cùng điển trai, tác phong toát lên điệu bộ của một công tử ngời ngời. Trong lúc ba người nói chuyện, mẹ Lê Khanh Thần bí mật bấu nhẹ vào tay Khanh Thần. Cô hiểu ý, cúi đầu mỉm cười, thầm nghĩ đến những công tử nhà giàu Hồng Kông, những quý ông trẻ trung Anh quốc, trước nay đều xếp hàng dài để cô lựa chọn, chỉ là một đám công tử nhà giàu, sản phẩm được đúc ra từ những chiếc khuôn giống nhau, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến âm mưu, thủ đoạn, có gì thú vị cơ chứ?

"Cậu ấy là Dung Lỗi, cháu đích tôn của Dung gia", trên đường đi, mẹ cô kể. "Dung gia là gia tộc có vai vế nhất ở đây, trước đây anh con chẳng phải hết lần này đến lần khác muốn đến đây sao? Bảo bối à, nếu như con có thể đi lại với Dung Lỗi, là con có thể thắng anh con rồi!"

"Mami!", Lê Khanh Thần tựa vào chiếc ghế da êm ái, cười từ tốn, "Lê Cận Thần không đáng để con liên thủ với Dung gia cùng đối phó."

"Con ấy, lúc nào cũng khinh địch. Thật ra, không phải bố con không coi trọng anh con như chúng ta vẫn nhìn thấy đâu, dù sao, nó mới là người thừa kế thứ nhất."

Đây chính là điều nhức nhối của Lê Khanh Thần, cô sầm mặt lại, không nói gì nữa, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đã sắp đến thời điểm tổ chức yến tiệc, tốc độ của đoàn xe dần chậm lại, bỗng nhiên một chiếc Bugatti "Black Blood" màu đen từ từ tiến đến, qua cửa sổ xe, trong khoảng thời gian chưa đến một giây, Lê Khanh Thần nhìn thấy khuôn mặt điển trai của người con trai đang lái xe, khóe mắt dài khẽ nhếch lên, một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời. Chiếc Land Rover màu trắng bạc của Dung Lỗi ở ngay trước mặt họ, khi chiếc Bugatti lướt qua, nghịch ngợm ghé sang phía anh một cái rồi phóng vụt đi mất. Chiếc Land Rover lập tức tránh đường, tiếng ma sát với lòng đường rin rít, gây ra sự kinh động không nhỏ, khiến xe họ đi sau cũng lập tức phanh lại, người tài xế rối rít xin lỗi: "Nhị thiếu gia không biết là có khách quý đến nên trêu đùa với đại thiếu gia, hai vị, thực sự rất xin lỗi!"

"Ồ? Đó chính là Dung nhị thiếu gia?" Thần sắc của mẹ Khanh Thần thay đổi, bà kéo tấm rèm cách âm xuống, nhẹ nhàng nói với con gái: "Đó là nhị thiếu gia của Dung gia, nghe nói tính tình không trầm ngâm như Dung Lỗi, cũng rất có năng lực, nhưng không kế tục công việc kinh doanh của gia đình mà ra ngoài kết bái cùng thiếu gia của Lương Thị, giúp người khác lập nghiệp."

"Lương Thị?" Khi đó Lê Khanh Thần cũng đã âm thầm bước những bước đầu tiên vào thương giới, cười như đang nghĩ gì đó. "Có chút thú vị đây."

Sau khi yến tiệc bắt đầu, người lớn đều đến bên cụ ngoại để chúc thọ, Lê Khanh Thần được Dung Lỗi dẫn tới nơi tụ họp của những người trẻ. Tình huống rất khác so với tưởng tượng ban đầu của Lê Khanh Thần, cô âm thầm quan sát những người cùng lứa tuổi với khí chất phi phàm xung quanh mình, thầm nghĩ, thành phố C này là nơi ngọa hổ tàng long, chẳng trách Lê Cận Thần háo hức muốn tới để phát triển, quả thực là đáng giá.

"Dung Nham!" Dung Lỗi lớn tiếng gọi một người con trai đang bị một đám con gái vây quanh. "Em đến đây một chút." Lê Khanh Thần ngẩng lên nhìn, người con trai tên Dung Nham ấy đang tiến về phía hai người. Anh ta khoảng ngoài hai mươi tuổi, điển trai, tài hoa, ngoại trừ đôi mắt đào hoa, phong lưu nhìn rất giống Dung Lỗi, chính là người trong chiếc Bugatti "Black Blood" khi nãy.

"Ấy, anh cả, lại một tiểu mỹ nữ ở đâu đến nữa đây?" Dung Nham nhướn mày hỏi, nhìn Lê Khanh Thần với ánh mắt ngạc nhiên. Lê Khanh Thần trước giờ đều quen nhận được ánh mắt ngắm nhìn của những người khác, lúc này thấy người nóng ran. "Đây là con gái dì Tương Tương, vừa từ Hồng Kông sang, tối hôm qua anh đã nói với em rồi. Khanh Thần đến đây, đây là em anh, Dung Nham." Dung Lỗi chu đáo giới thiệu.

Nhạc nhảy cất lên, Dung Nham cười tinh nghịch, lùi lại nửa bước, nho nhã đưa tay ra tạo thành một tư thế "mời". Lê Khanh Thần mười lăm tuổi thẳng lưng, kiêu sa nhìn Dung Nham lúc này đang cúi đầu dịu dàng đối diện cô rồi đặt tay vào trong lòng bàn tay anh, xoay nhẹ người một cái, bồng bềnh như giấc mộng. Rất nhiều năm sau này, cái khung cảnh tuyệt vời của thời niên thiếu ấy, Lê Khanh Thần vẫn còn giữ nguyên trong trái tim, vào những buổi đêm yên ắng, khi chẳng cần tỏ ra mạnh mẽ, cô lại hồi tưởng từng chút một.

Uyên ương tú bị phiên hồng lãng. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu[1]. Âm thanh đáng ghét ấy bỗng vang lên, phá tan giấc mộng. Lê Khanh Thần bối rối "ơ..." lên một tiếng, bàn tay trắng nõn nà đưa ra khỏi chiếc chăn hơi động đậy, khẽ đẩy đẩy Dung Nham vài cái. Dung Nham đưa tay ra mò chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ phía đầu giường, nghe điện thoại bằng giọng khàn khàn: "Tiểu Tứ?" Đầu kia không biết nói những gì, Dung Nham cười thầm vài tiếng: "Gớm... cứ ở đấy, đừng làm gì, anh đến ngay " Anh cúp máy, ngồi thẳng dậy, Lê Khanh Thần vẫn xoay người, quay lưng về phía anh. Anh mặc quần áo rồi phủ người xuống: "Khanh Thần!"

[1] Chăn uyên ương đỏ thẫm như sóng lượn. Màn phù dung êm ái đêm xuân

"Sao?"

"Anh có việc, cho người đưa em đến sân bay có được không?" Hơi thở nóng ấm của anh phả vào vành tai cô, cơn rùng mình ập đến. Lê Khanh Thần quay người, cánh tay quàng qua cổ anh, ghé sát vào tai anh thổi: "Em không đồng ý anh có ở lại không?" Dung Nham cúi đầu, khẽ chạm vào vết hằn đỏ trước ngực cô: "Em có muốn thử không?" Lê Khanh Thần mỉm cười, đẩy anh ra: "Được rồi, mau đi đi, đừng để cô ấy chờ lâu. Lái xe cẩn thận."

"Ngoan. Về đến Hồng Kông thì gọi cho anh."

Anh nhảy xuống giường, chiếc giường khẽ rung động, trái tim cô cũng theo đó mà rung động mạnh mẽ. Dung Nham vừa gài thắt lưng vừa tiến về phía cô, hôn nhẹ lên đôi mắt nhắm hờ. Lê Khanh Thần mở mắt ra, anh nhìn thẳng vào cô, cô mỉm cười, anh yên tâm quay người bước đi.

"Khanh Thần... thế này không được ổn lắm." Trần Phái Phái ngập ngừng không dám đỡ lấy chiếc túi bột mịn màu trắng ấy. "Với tình thế bây giờ, nếu cô muốn đoạt lại Lê Cận Thần, trừ phi để cho Diệp Mộc chủ động buông tay, nếu không cô thua là cái chắc. Cinderalla, quyết đoán lên!" Mười ngón tay Lê Khanh Thần đỏ chót cầm chiếc túi ni lông nhỏ.

Cô cười rồi nghịch ngợm chiếc túi, từ tốn nói: "Nếu không thì điều không được ổn lắm ấy có lẽ là cái ghế Lê phu nhân mà cô đã mơ ước lâu nay đấy." Trần Phái Phái im lặng rất lâu: "Cô chắc chắn làm thế này không có hại gì cho cơ thể anh ấy chứ?"

"Một chút thuốc kích thích, cùng lắm thì cũng chỉ làm cho anh ta hoạt động mạnh hơn một chút mà thôi, cô yên tâm, đó là thái tử gia của nhà họ Lê tôi, hại anh ta, tôi không thể chạy thoát được." Trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Phái Phái lóe lên một tia căm hận, không do dự nữa, cô giơ tay cầm lấy cái gói nhỏ, "Nào, chúc cô được như ý." Lê Khanh Thần cầm tới hai ly rượu, đưa cho Trần Phái Phái một ly, cụng một cái. Trần Phái Phái không nói gì, một hơi uống cạn: "Khanh Thần, tôi nợ cô một lần."

"Đừng nói như vậy, tôi giúp cô cũng là giúp chính mình. Cinderella, tôi chỉ muốn công ty con ở thành phố C thôi, có Dung Nham, nơi này nhất định là của tôi, chỉ có điều lần này có cô giúp, tôi sẽ không phải trực tiếp đấu đá với anh cả", Lê Khanh Thần nói. Trần Phái Phái cúi đầu mỉm cười, đặt chiếc ly xuống, quay người rời đi.

Trời đã nhá nhem, trong căn phòng chỉ bật một chiếc đèn tường mờ mờ, Lê Khanh Thần từ từ cầm ly rượu vang, đứng trước ô cửa sổ, nhâm nhi thưởng thức. Lê Cận Thần đã thực sự động lòng với Diệp Mộc, gia đình anh không ngờ cũng đồng ý, bác cả còn nói cái gì mà chỉ cần thích là được, xuất thân rồi tài cán của người con gái không quan trọng, đúng là tầm nhìn của đàn bà! Nực cười! Nhưng đây cũng chính là thời cơ ra tay tốt nhất của cô, dùng Diệp Mộc, thứ mà Lê Cận Thần quan tâm nhất để hạ gục anh, nghĩ đến bộ dạng thê thảm sắp tới của Lê Cận Thần, cô thấy vô cùng thoải mái.

Quan tâm nhất... Những người giống như cô và Lê Cận Thần trừ những thứ mà từ nhỏ tới lớn đều tranh giành ấy còn có thứ gì có thể khiến bọn họ quan tâm đây? Lê Cận Thần quan tâm đến Diệp Mộc, còn cô thì sao, cô đang quan tâm đến Dung Nham ư? Đúng vậy không? Nếu không, chắc sẽ chẳng theo anh mười năm. Nếu không, trái tim cô sẽ không đập thình thịch vì ánh mắt đặc biệt mà Dung Nham dành cho Diệp Mộc.

Ánh đèn đường bật sáng, Lê Khanh Thần không quen, quay mặt đi chỗ khác, xoay người lại, cô nhìn khắp căn phòng lặng thinh và xa hoa, những ngón tay cầm chiếc cốc dần nắm chặt lại. Cô quay lưng lại phía ánh sáng, chiếc bóng mờ mờ ẩn hiện phả trên khuôn mặt cô, trong một tích tắc, ánh mắt cô bất ngờ sáng lên. Khi Lê Cận Thần và Diệp Mộc vừa mới chia tay, Dung Nham đã từng hỏi cô, cần C&C hay là anh, lúc đó Lê Khanh Thần thực sự tức giận, đương nhiên cô sẽ chọn C&C! Vì vị trí phu nhân của nhị thiếu gia nhà họ Dung, chỉ có thể thuộc về cô. Ha, Kỷ Tiểu Tứ bám dai như đỉa thế, cô chẳng cần ra tay đã có thể loại trừ thì một con bé Diệp Mộc nhỏ bé có là gì? Đợi cô xử lý xong Lê Cận Thần, ắt có thời gian để lo liệu cô ta! Cô là Lê Khanh Thần, không có thứ gì mà cô bỏ công sức ra giành lấy mà lại không thuộc về cô.

3. Lê Cận Thần

Anh là con trai trưởng của đại gia hào môn, bố mẹ đều là người thừa kế của hai đại tộc, là sản phẩm tuyệt vời nhất của những âm mưu tính toán về quyền thế và lợi ích. Khi anh lên bảy, dưới sự chỉ bảo của bố, đã gia nhập thị trường cổ phiếu, mười lăm tuổi đã tỏ ra đầy bản lĩnh, kiếm được một trăm triệu đầu tiên trong đời. Anh đứng đầu danh sách mười công tử độc thân vàng toàn Hồng Kông trong mười năm liền, khiến cho tất cả danh môn thục nữ đất Hồng Kông đều phát điên. Anh gánh trên lưng cả vương quốc giải trí C&C nhẹ tựa lông hồng. Anh là thái tử Cận Thần của nhà họ Lê.

"Tuyệt!" Lê Cận Thần vung một gậy tuyệt đẹp, phía sau lưng vang lên giọng nói hào sảng của người hiện đang là gia chủ của Lê gia.

"Bố lại đến muộn nửa tiếng rồi." Lê Cận Thần chẳng buồn nhìn lại, bước cùng bố tới dưới chiêc ô, ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Nói chuyện với Tương Tương một lúc nên đến muộn." Ông Lê trước nay chẳng bao giờ giấu giếm trước mặt nguời con trai của bà cả này. "Cận Thần, lần này hình như Khanh Thần muốn qua lại với người của Lương Thị, cái tên Dung nhị thiếu gia ấy... tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường, con phải cẩn thận với con bé."

Lê Cận Thần bỏ chiếc mũ đánh golf ra, mỉm cười: "Bố, chuyện dạy dỗ em trai, em gái, con cũng đã chuẩn bị sẵn."

"Không phải bố lo lắng về con, chỉ là... có phải con nuông chiều nó quá?"

"Nó vẫn còn nhỏ, nhìn người vẫn còn hời hợt, chẳng bằng đem nó theo bên mình, tự mình dạy cho nó một bài học."

"Cũng đúng", ông Lê mỉm cười. "Đi nào, cùng tập với bố một lúc."

Lê Cận Thần rướn người đi theo bố. Khung cảnh tuyệt đẹp, anh vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nho nhã. Trên thế giới này những việc khiến anh phải thay đổi sắc mặt rất ít.

Lúc đầu, trong mắt Lê Cận Thần, Diệp Mộc và Trần Phái Phái cũng như những người con gái trong quá khứ của anh, nếu có thể giúp anh hoàn thành mọi việc một cách nhanh chóng và ít vất vả nhất thì sẽ là một người đáng yêu, đáng để anh theo đuổi. Chỉ có điều, cô gái Tiểu Diệp Mộc này ngày càng trở nên đặc biệt, đến mức anh ngần ngại không muốn xuống tay với cô. Điều nực cười đó là, cuối cùng anh cũng hạ được quyết tâm, khiến cho cô suốt đời nhớ đến anh, để anh lợi dụng thì Cận Thụy lại không nỡ.

"Chú!", Cận Thụy bực tức chau mày. "Cô ấy còn thua xa Cinderella, nghĩ đến phẩm vị của chú, tốt nhất là đừng ra tay với cô ấy."

"Thụy Thụy, cháu thích Diệp Mộc?" Lê Cận Thần cười dịu dàng. "Vì thế khi nãy cháu mới cố ý ngồi ở đó đọc sách, làm hỏng việc của chú, đúng không?"

"Cháu còn lâu mới vậy!" Thần sắc trên khuôn mặt xinh xắn của Cận Thụy trở nên không tự nhiên, thấp giọng càu nhàu: "Ai mà đi thích cô ấy chứ, vừa ngốc vừa ngố vừa vô vị, lại còn lúc nào cũng nghĩ mình là đúng..."

"Được rồi, cháu đi ngủ đi", Lê Cận Thần xoa xoa tóc con bé. "Ngày mai còn phải đi học."

Cận Thụy nhướn mày, bước xuống lầu dưới. Thực ra khi nhận nuôi Cận Thụy, mục đích của anh hoàn toàn là để khống chế hai viên đại tướng Dương Thu và Lâm Kinh Vũ, nhưng thời gian qua đi, cô gái nhỏ lớn dần bên mình, tính khí của con bé lại càng ngày càng giống anh, quá là thú vị.

Thế cục của Lê gia ngày càng trở nên phức lạp, ngoại trừ Diệm Thần chỉ thích ăn chơi nhảy múa, không quản việc gia đình ra, những người em khác đều đứng về phía Lê Cận Thần, sẵn sàng hành động. Bố anh hết lần này đến lần khác nhắc nhở: "Cận Thần, rốt cuộc con đang chờ đợi điều gì?"

Lê Cận Thần đang tập trung ngắm , giọng nhẹ hơn: "Dù sao cũng là một lần hành động, chi bằng đợi đến lúc chúng nó đã sắp xếp xong đâu đấy. Con thích diệt cỏ tận gốc không muốn giữ hậu họa về sau."

Ông Lê đặt súng xuống: "Thế... con định làm gì với Khanh Thần?"

"Còn phải xem nó làm đến mức nào, con có thể cho phép nó hiếu thắng, nhưng nếu như nó đụng chạm đến người không được đụng đến..." Lê Cận Thần không nói hết câu, nhẹ nhàng bóp cò, nhắm vào vòng mười điểm một cách hoàn mỹ, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.

Thực tế, sự kiên nhẫn của Lê Khanh Thần làm cho anh cảm thấy bất ngờ, có thể khiến Cinderella cho anh uống thuốc kích thích, bị Diệp Mộc nhìn thấy, điều đó có nghĩa cô đã nhìn thấy điểm yếu của anh. Ừ, Diệp Mộc chính là điểm yếu, cũng là chỗ đau đớn duy nhất của anh suốt cuộc đời này. Chưa sinh ra trong bóng tối, sống trong nhơ bẩn thì không thể hiểu được. Một Diệp Mộc nhỏ nhắn, thuần khiết, ngang bướng đến hoàn mỹ ấy đối với Lê Cận Thần là quá khứ quý giá đến thế nào. Quý giá đến mức, đánh mất cô trong tim còn cảm thấy một điều may mắn: cũng tốt, như vậy cô ấy sẽ rời xa anh, rời xa sự nguy hiểm, âm mưu, tính toán, cảnh cốt nhục tương tàn, rời xa một kẻ như anh, cô sẽ tiến gần hơn đến hạnh phúc một chút. Không còn Diệp Mộc nữa, Lê Khanh Thần lại tự do vùng vẫy trên con đường địa ngục như trước kia, chẳng cần phải quan tâm hay lo lắng đến điều gì nữa.

Ánh mặt trời dịu nhẹ, không gian ngút tầm mắt. Tòa nhà văn phòng khí phách của C&C đâm thẳng vào những đám mây khiến cho những tòa nhà cao tầng xung quanh nhìn như những món đồ chơi yếu ớt. Lê Cận Thần đứng trên mảnh đất của vương quốc do chính một tay mình gây dựng, quay lưng lại với bầu trời xanh, từng đám mây trắng cao vợi và cả sự thất vọng đến vô tận, đầu hơi cúi thấp, ánh mắt dịu dàng nhìn cốc trà sữa đặt bên cạnh. Tại sao một người có cả thế giới như anh lại chỉ có thể tìm thấy một chút hơi ấm trong trái tim mình qua một nửa cốc trà sữa mà cô đã từng cầm thế này? Là ai đã từng nói: "Không còn em, có cả ngàn dặm giang sơn cũng chỉ là một nỗi cô đơn hoa lệ"?

Diệp Mộc, không còn em ở bên, anh có cả ngàn dặm giang sơn cũng chỉ là một nỗi cô đơn hoa lệ.

4. Trần Nguyên

Âm nhạc nổi lên bốn phía, ánh mắt của nhân vật nam chính như ngừng lại, anh từ từ quỳ xuống, thu người, hai tay ôm gối, cuối cùng cảm xúc vỡ òa trong tiếng khóc. Máy quay di chuyển xung quanh anh, không cần xem phần sau khi đã làm hậu kỳ cũng có thể biết, hiệu quả của cảnh quay này sẽ rất tuyệt vời.

"Cắt!" Đạo diễn hài lòng, tiếng hô rất lớn, khiến thư ký trường quay đang đắm mình trong cảm xúc của cảnh quay giật mình đến nỗi đánh rơi cả chiếc bảng xuống đất. Các nhân viên lập tức đứng dậy vỗ tay, hết lời ca ngợi, anh chàng tiểu sinh này trở nên nổi tiếng cũng đều có lý do cả, kỹ thuật diễn xuất này không giành được giải diễn viên xuất sắc nhất thì giải thưởng Kim Mã cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay đã được quay xong sớm, mọi người đều vui vẻ vây quanh đạo diễn thảo luận những cảnh quay tiếp theo. Trần Nguyên cúi đầu đứng dậy, xua tay về phía người trợ lý đang tiến về phía anh đưa nước và khăn mặt, quay người rời đi. Những người trợ lý theo anh đã lâu đều rất hiểu anh, lúc này như chẳng có gì xảy ra, tự tách ra, mỗi người một việc.

Trương Lâm vì ba câu thoại trong một cảnh quay a hoàn mà đợi tới bảy tiếng đồng hồ, lúc này đang nằm ngủ trong phòng thay đồ. Khi Trần Nguyên bước vào, cô đang nhắm mắt, sau khi tỉnh lại vài phút, nghe thấy phía bên ngoài anh vẫn đang sụt sịt, cô không nén được liền duỗi thẳng cánh tay co quắp đến cứng đơ, phát ra tiếng kêu rắc nhỏ giòn, người ở phía ngoài lập tức cảnh giác: "Ai?!" Trương Lâm đành ngượng ngùng đi ra. Khuôn mặt cô đỏ ửng vì vừa ngủ dậy, lớp trang điểm bay dần, vẫn mặc bộ trang phục của a hoàn màu đỏ, lụng thụng. Trần Nguyên mặc bộ áo bào màu trắng điển trai đứng đó, những giọt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. Chàng trai và cô gái gặp nhau trong chính khung cảnh buồn cười như vậy, một người quay lưng lại phía ánh mặt trời, một người bất ngờ xuất hiện từ nơi tối lờ mờ, ánh mắt ngượng ngùng giống như một tinh linh chưa từng bước vào thế giới. Kiến trúc của trường quay đều được thiết kế mô phỏng theo thời cổ, cửa sổ được dán bằng những mảnh giấy trắng đã rách, ánh mặt trời và những làn gió cùng thổi ùa vào, khẽ hát những bài ca vô thanh trong bầu không khí tươi vui.

Lần thứ hai khi gặp Trần Nguyên, tình hình của Trương Lâm chẳng khá hơn là mấy. Khi ấy, người quản lý của Trương Lâm là Diệp Mộc đắc tội với hai người phụ nữ lợi hại nhất trong ban lãnh đạo cấp cao của công ty, bản thân Diệp Mộc có Giám đốc Lê Cận Thần che chắn, hơn nữa, ai nấy đều biết Tần Tang, nhà biên kịch tài giỏi mà công ty đã kết giao từ lâu chính là chị họ cô. Vì vậy những người muốn động đến Diệp Mộc đều tự nguyện đi đường vòng, Trương Lâm chính là con đường vòng ấy. Ngày hôm đó quay cảnh ngoài trời, vui vẻ trên mặt nước. Trương Lâm đang khổ sở lặn ngụp luyện tập cho cảnh quay, bỗng phó đạo diễn lớn tiếng nói Trần Nguyên đã đến, để phù hợp với thời gian của anh, toàn tổ đều phải quay trước. Thật ra, dựa vào thân phận của Trần Nguyên, những cảnh quay ngoài trời như thế này anh chỉ cần có mặt một chút là được, nhưng ngày hôm đó hình như anh chơi rất đã, bước xuống hồ nước, cùng với một đám ba bốn tiểu minh tinh chơi đùa. Ngày hôm ấy đáng lẽ Trương Lâm đến tháng nên được nghỉ nhưng Diệp Mộc thời gian gần đây xảy ra bao nhiêu chuyện, Trương Lâm không dám vì việc này mà làm phiền đến cô, đành dùng một loại băng vệ sinh đặc biệt, mặt dày nhảy xuống nước. Những nơi ống kính không lia được tới, cô làm tư thế khó coi nằm bò trên đảo nhân tạo giữa hồ, dán chặt phần bụng vào những miếng xốp cũng chẳng khá khẩm hơn, nghỉ ngơi một chút. Biên tập viên nhìn thấy, đứng bên cạnh hồ khua chân ma tay, dùng động tác khiếm nhã măng mỏ cô.

Khi bốc thăm phân nhóm chọn bạn diễn, Trần Nguyên bốc phải Trương Lâm. Lúc đó Trương Lâm đang bị một đám nữ nghệ sĩ có vòng ngực khủng vây quanh dưới hồ, nghe thấy người dẫn chương trình gọi tên hai người, liền ngớ người. Trần Nguyên lặn một hơi, khi nhô đầu lên khỏi mặt nước đã xuất hiện trước mặt cô. Anh cũng không nói nhiều, đỡ lấy cô, huýt sáo một tiếng rồi bơi về phía bờ. Những tổ khác cũng đã có nam nữ kết hợp, cười nói không ngớt. Chỉ có hai người họ là im lặng, suốt chặng đường không nói với nhau câu nào, lại trở về trước nhất. Lúc lên bờ, Trần Nguyên nhảy lên trước, sau đó quay lại kéo Trương Lâm lên, bàn tay anh rất lớn, túm lấy vòng tay nhỏ nhắn của Trương Lâm. Động tác ấy cùng với những cơ bắp ướt át của Trần Nguyên sau khi lên khỏi mặt nước đã trở thành tâm điểm chú ý của cả trường quay.

Trước khi tổ thứ hai bắt đầu quay, đạo diễn tiễn Trần Nguyên trở về, gật đầu cảm ơn anh đã diễn xuất quá đạt. Trần Nguyên quấn chiếc khăn tắm lớn, uể oải vừa đi vừa nghe. Trương Lâm cầm phần thưởng mà biên tập viên bảo cô mang ra cho Trần Nguyên, im lặng không nói gì, bước theo phía sau. Trần Nguyên nghiêng đầu nói với đạo diễn một câu ánh mắt quét qua phần gáy tròn trịa thon thả đang nghiêng sang một bên của cô gái. "Trương Lâm! Đi nhanh lên!" Phía sau có người gọi lớn. Trương Lâm thở dài một tiếng đuổi theo đạo diễn và Trần Nguyên, đưa thứ đồ trong tay cho anh. Trần Nguyên nhìn chiếc túi, rồi lại nhìn Trương Lâm không đưa tay ra, cứ thế tiến thẳng về phía trước. Đạo diễn cười hì hì. "Đó là ai chứ?! Cô tiễn Trần Nguyên đi! Tổ thứ hai quay trước, lúc nào cô về sẽ bổ sung mấy cảnh của cô sau!" Trần Nguyên đổi diện với khuôn mặt nhìn nghiêng của Trương Lâm, khóe miệng khẽ nhếch lên. Trương Lâm đứng một bên nhìn thấy nụ cười ấy, chợt nhớ đến con thỏ nhỏ mà cô nuôi. Khi đó bố mẹ và chị vẫn còn sống, khi đó cô và chị gái đang ôm giấc mộng minh tinh tươi đẹp, khi đó cô vẫn chưa biết con đường này lại gian khổ đến thế...

Tính cách của Trần Nguyên rất giống với mùa đông ở Canada, lạnh buốt, thuần khiết, mãnh liệt. Trương Lâm căm ghét Canada, đất nước đã làm cho cô mất đi người thân nhưng lại rất thích mùa đông tuyết rơi trắng trời ở nơi đây.

"Đỡ lấy." Giọng trầm trầm của Trần Nguyên vang lên, Trương Lâm bước ra khỏi hồi ức về những mùa tuyết rơi trắng xóa ấy, trở về với thực tế. Trần Nguyên lười nhác bước tới, chiếc quần thể thao rộng thùng thình chạm vào phần bắp chân lộ ra bên dưới chiếc váy của Trương Lâm, vô tình mà hữu ý.

MV của Vấn tình được quay rất thuận lợi. Trần Nguyên vẫn ít nói như trước, Trương Lâm lúc này đã là nghệ sĩ chủ lực của C&C. Trần Nguyên và một nam chính khác là Mars đều là những nam diễn viên rất nổi tiêng. Trương Lâm tuy còn trẻ nhưng cách thể hiện cảm xúc qua ánh mắt khiến đạo diễn phải khen ngợi hết lời.

"Đồ lừa đảo..." Trong phòng phục trang, trang phục của quý tộc triều Thanh và trang phục thời nhà Đường vứt ngổn ngang trên mặt đất, Trương Lâm mặc một chiếc áo ngoài cổ trang màu đỏ, bị Trần Nguyên kéo tung ra, làn da cô như sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo. Trần Nguyên trầm giọng nói: "Tiểu yêu tinh!" Trương Lâm ngẩng lên, khẽ nói câu: "Đáng ghét!"

Trần Nguyên cười rồi ghé sát tới, những sợi tóc phía trước trán chạm vào vai cô. Trương Lâm run rẩy, hai mắt vằn đỏ. Trần Nguyên biết cô không chịu được thêm nữa, anh đưa tay ôm chặt lấy cô. Trương Lâm ngẩng lên, nhắm mắt lại, mái tóc dài đen nhánh bật tung, dán chặt vào những thớ thịt nở nang trên người Trần Nguyên, hai người quyện chặt với nhau. Trần Nguyên cắn vành tai trắng như ngọc của cô, hơi thở mãnh liệt. "Bảo bối!", anh gọi cô trong lúc ý loạn tình mê. "Anh yêu em, bảo bối..." Trương Lâm cũng thở gấp. Vào cái thời khắc cao trào ấy, cô há miệng cắn mạnh anh một cái, vừa run rẩy vừa bật khóc thành tiếng.

"Cún con!" Sau giây phút kịch liệt, Trần Nguyên ôm lấy cô đang mềm oặt, đưa tay trêu đùa cô. "Cún con cắn người." Trương Lâm đã mệt lả, nhắm mắt không muốn nói chuyện với anh.

Thời gian với những người yêu nhau thật ngắn ngủi, cảm giác chẳng được gặp nhau là bao, điện thoại của Trần Nguyên đã rung lên. Là trợ lý của anh, báo anh chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.

"Tối nay đến nhà anh", Trần Nguyên cúp máy, giọng mạnh mẽ.

Trương Lâm bẻ những ngón tay nõn nà, mềm mại, lắc đầu: "Sáng sớm mai có cảnh quay, Diệp Mộc sẽ đến đón em."

"Vậy anh sẽ tới chỗ em, sáng sớm mai trước khi cô ấy tới, anh sẽ đi."

"Cylin cũng ở đó", Trương Lâm từ tốn nói. "Còn muốn kéo anh cùng thảo luận mấy động tác yoga nữa cơ."

Trần Nguyên cười đắc ý: "Cún con của anh ghen rồi kìa."

Trương Lâm đẩy anh ra, định đứng dậy thì bị Trần Nguyên kéo lại, ôm chặt vào trong lòng, hôn nồng nhiệt. Sau đó Trương Lâm rời đi trước.

Hai người thay nhau bước vào trường quay. Mars đang làm việc rất nghiêm túc, lúc này cũng rời ánh mắt khỏi cuốn kịch bản, nhìn chiếc mũi đỏ ửng của Trương Lâm, rồi lại liếc về phía cánh tay đỡ lấy thanh kiếm của Trần Nguyên, vết răng mờ mờ ấy đã quá rõ ràng. Trong mắt anh chẳng hề giấu giếm hiện lên ba chữ "cẩu nam nữ", nhưng khi chuyển ánh mắt về phía người thư ký thân thiết, đáng yêu - Moon của anh, đôi mắt ấy lại chuyển thành: "Rất ngưỡng mộ."

Làm bạn với những niềm vui ngắn ngủi nhưng mãnh liệt luôn là sự mệt mỏi giày vò. Mạng W tung lên đoạn clip của Trần Hiểu Vân, Trương Lâm, bạn gái trong tin đồn của Hồ Kha lập tức trở nên nổi tiếng. Tiếp theo là lục thiếu gia của Lương Thị cũng bị bắt gặp đưa đón Trương Lâm, cùng với những chứng cứ rõ ràng trên báo chí, Tần thiếu gia thân thiết gọi cô bạn gái mới là "bảo bối". Bảo bối... Trần Nguyên gần như đập tan cả căn phòng làm việc, Trần Phái Phái vẫn chỉ nói một câu: "Hợp đồng của cậu và Trương Lâm đều có những điều khoản liên quan, nếu cậu muốn tiết lộ mối quan hệ của hai người, được thôi... cậu đi, hoặc cô ta đi."

Trần Nguyên vò đầu: "Chị giúp tôi nói chuyện với công ty... Nửa năm tới, lúc tiếp tục hợp đồng, những điều kiện lần trước chị đưa ra, tôi đều chấp nhận."

Trần Phái Phái cười lạnh lùng: "Mất bao nhiêu công sức chuẩn bị một phòng làm việc cá nhân, đến địa điểm cũng đã tìm xong, chỉ vì một đứa con gái mà không cần nữa... Đàn ông các cậu đều đê tiện như nhau."

"Cinderella, tôi yêu cô ấy", Trần Nguyên nói rất nghiêm túc.

Trần Phái Phái dẫn dắt anh năm năm, hiểu tiểu thiên vương này hơn ai hết. Trần Nguyên lạnh lùng, anh nổi tiếng, nhưng thực ra sau ánh hào quang ấy, anh vẫn chỉ là một thằng bé lớn đầu, chưa bao giờ trưởng thành. Yêu đến tột cùng, hận cũng đến tột cùng.

Khi thanh kiếm ấy lao đến, Trương Lâm không nghe thấy tiếng hét kinh hãi của những người trong trường quay, bên tai chỉ là tiếng ù ù. Giây phút ấy có vẻ ngắn nhưng đối với cô lại giống như trải qua một lần sinh tử. Cô nhớ đến người chị Trương Nghi, chị cô trước khi ra đi, người chị gầy gò còn lại bộ xương, nắm lấy bàn tay cô khiến cô cảm thấy rất đau, ánh mắt phức tạp. Vào giây phút chị cô biết mình sắp đối mặt với cái chết, cảm giác của chị cô như thế nào, Trương Lâm nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể cảm nhận được vào cái giây phút cô nghĩ rằng thanh kiếm kia sẽ lao đến và giết chết cô. Tôi không muốn chết, tôi muốn nổi tiếng! Khi những giọt máu nóng ẩm của Trần Nguyên tuôn rơi, nhỏ trên bờ vai cô, trái tim sợ hãi của Trương Lâm nhắc đi nhắc lại hai câu ấy.

"Bảo bối!" Khuôn mặt Trần Nguyên nhăn nhó vì đau đớn, giọng anh có phần run rẩy, rất trầm nhưng cũng rất rõ ràng. Trong những âm thanh hỗn loạn, Trương Lâm chỉ nghe thấy anh nói: "Đừng sợ, anh yêu em!" Chiếc áo trắng trên người anh lốm đốm vết máu, rất đáng sợ. Trương Lâm quỳ xuống, nước mắt như mưa. Rốt cuộc kiếp trước anh đã nợ cô điều gì, để kiếp này phải trả như vậy? Người con trai mặc áo bào trắng vẫn như ngày nào, nhưng cô từ lâu đã chẳng phải là người con gái ngốc nghếch mặc đồ a hoàn ấy nữa. Rất nhiều chuyện, không thể làm khác được, rất nhiều tình yêu, vật vẫn vậy mà người đã chẳng còn như xưa. Được thôi... Trương Lâm khẽ thầm ước nguyện: "Trần Nguyên, nếu như có kiếp sau, em nguyện vì anh..."

5. Bảo Bảo

"Đậu Đậu nhìn này, đây là con heo con." Cố Ý đặt Dung Dự lên đùi, chỉ vào cuốn sách tranh động vật, nói chuyện với con bé. "Đây là chú ngựa con, đây là chú cún con, còn đây nữa, thỏ con, ngựa vằn, một mèo con..."

Lương Việt lững thững bước đến, đưa tay ra giật giật mái tóc Dung Dự vài cái, sau đó lại làm như chẳng có chuyện gì. Dung Dự đang thích thú nghe, bị giật tóc như vậy, rất không vui, chu miệng chỉ vào thằng bé: "Đây là kẻ tiểu nhân!" Cố Ý phì cười, Lương Việt lập tức nhếch môi, đưa hai tay ra, vò vò đầu Dung Dự. "Aaaaaaa...!" Dung Dự thét lên, mái tóc bện cẩn thận bị Lương Việt kéo bật tung, phủ lên khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, tiểu cô nương rất tức tối, ưỡn người nhảy xuống khỏi đùi Cố Ý, đuổi theo Lương Việt định đánh. Lương Việt cuối cùng cũng chọc tức thành công, sung sướng chạy tới chạy lui, Dung Dự đuổi theo, suýt chút nữa thì vấp ngã. Lúc này, Dung Dịch vừa bước qua từ thư phòng, đưa tay đỡ lấy cô em họ.

Lương Việt thấy phía sau mình không còn tiếng gì nữa quay đầu làm mặt quỷ với Dung Dự. Dung Dự đang vùng vẫy trong tay Dung Dịch, nhìn thấy Lương Việt vẫn còn muốn chọc tức, Dung Dịch cảnh cáo người em họ: "Lương Việt! Sao em lại chọc tức Đậu Đậu?! Ngoan ngoãn đi!" Lưong Việt đâu có sợ, làm mặt quỷ: "Dung Dự là đồ ngốc nghếch! La la la " Dung Dự không thể chịu thêm nữa, òa khóc nức nở, tuyệt vọng đánh thức người lớn đang ngủ trưa trong nhà, ai nấy đều chạy ra.

Dung lão gia nhìn thấy cô cháu gái yêu quý khóc như vậy, tim thắt lại, bộ râu trắng rung rung, không biết phải làm thế nào để dỗ dành con bé. Bố mẹ Dung Nham càng xót ruột hơn. Dung Nham chỉ có một cô công chúa nhỏ này, cả nhà đều yêu quý, lớn như vậy rồi, lúc ăn cơm người lớn vẫn đút từng miếng, chăm sóc từng li từng tí. Cố Minh Châu thấy khó xử, véo tai cậu cháu trai, nghiêm giọng nói: "Lương Việt! Mau xin lỗi Đậu Đậu!"

Lương Việt mang trong mình gen ngang bướng của Cố Nghiêm và tính bá đạo của Lương Phi Phàm, là một tiểu ma vương, sao có thể nghe lời như vậy? Cố Minh Châu trầm giọng dọa nạt: "Nếu cháu không xin lỗi, lần sau dì không đón cháu đến đây chơi nữa, cháu sẽ không được gặp Tiểu Đậu Đậu nữa đấy!"

Lương Việt nhướn mày, thế này thì quả là đáng sợ! Nó suy nghĩ một lúc, cười hì hì rồi thoát khỏi vòng tay dì, chạy đến bên Dung Dự: "Đậu Đậu! Đậu Đậu! Em đừng khóc nữa! Anh kể chuyện cho em nghe nhé?"

Kể cũng lạ, Dung Dự thường hay chí chóe với Lương Việt nhất, nhưng chỉ cần Lương Việt mở miệng dỗ dành, con bé sẽ lập tóc ngoan ngoãn. Lương Việt hắng giọng: "Ngày xửa ngày xưa, có một người đi tới Nam Cực, gặp phải một bầy chim cánh cụt. Anh ta liền hỏi con chim cánh cụt đầu đàn: "Xin hỏi, hằng ngày ngươi thường làm những gì?" Con chim cánh cụt trả lời: "Ăn, ngủ và đánh doudou!" Người này liền cảm thấy kỳ lạ, lại hỏi một con chim cánh cụt khác: "Thế còn ngươi, hằng ngày ngươi thường làm những gì?" Con chim cánh cụt đó cũng trả lời y hệt như con trước: "Ăn, ngủ, đánh doudou."

Đúng là công tử thế gia, mới hơn mười tuổi nhưng khi nghiêm nghị cũng rất ra dáng, không chỉ có Dung Dự, những người lớn trong gia đình họ Dung cũng vây quanh để nghe.

"Người đó hỏi những con chim cánh cụt khác, đều nhận được đáp án như vậy. Hỏi đến con chim cánh cụt cuối cùng: "Xin hỏi, hằng ngày ngươi thường làm những gì?" Con chim cánh cụt kia trả lời: "Ăn, ngủ." Người đó đương nhiên cảm thấy lạ, hỏi tiếp: "Tại sao ngươi không đánh doudou?" Con chim cánh cụt đó liền nói..."

Lương Việt cười tít mắt, ghé sát vào, Tiểu Đậu Đậu đang chăm chú nghe, đôi mắt xinh đẹp mở to, tò mò nhìn Lương Việt. Lương Việt xoa xoa đôi má núng nính của Đậu Đậu, cười càng lớn hơn: "Con chim cánh cụt kia nói: "Tôi chính là Đậu Đậu!"

Đậu Đậu ngẩn ra một lúc, nhìn ông bà, chỉ thấy ai nấy đều giả bộ nhìn đi chỗ khác, bụm miệng cười. Dung Dịch giả vờ ho vài tiếng, Tiểu Cố Ý cười ngặt nghẽo đến bò lăn bò toài.

Công chúa nhỏ cuối cùng cũng hiểu ra, lại bị trêu tức lần này càng tức tối hơn, miệng mếu máo rồi nước mắt như mưa.

Lúc Dung Nham và Diệp Mộc về nhà ăn tối, cô con gái yêu quý mắt đỏ hoe, phụng phịu chạy tới, hỏi người trong nhà, ánh mắt ai nấy đều có ý cười, không nói gì. Dung Nham chỉ cần nhìn qua đã hiểu, quay người nhấc bổng Lương Việt nhướn mày dọa nạt: "Sao cháu suốt ngày chạy tới đây vậy? Nói! Có phải lại bắt nạt Dung Đậu Đậu nhà chú không?"

Lương Việt vô cùng điềm tĩnh: "Sao có thể ạ? Cháu thương Đậu Đậu nhất!"

Dung Nham nhìn về phía Dung Dịch và Cố Ý, hai đứa con trai chỉ cười không nói gì, anh đặt Lương Việt xuống, vỗ mạnh vào mông nó một cái: "Tên tiểu tử này! Đừng có mà có ý định gì với con gái chú, nếu không, chú không nể tình đâu! Đánh cho cháu mò đất tìm răng đấy!"

"Chú hai!", Lương Việt chu miệng. "Đến lúc cháu thực sự có ý gì với con gái chú, chú đã chẳng đánh nổi cháu nữa rồi."

Dung Nham nheo mắt, vung chân một cái quét về phía Lương Việt. Cậu bé phản ứng rất nhanh, nhảy lên tránh được, vung tay một cái đã trốn vào góc xa, cười lớn. Dung Nham "hừ" một tiếng lạnh lùng, bế cô con gái lên, thơm một cái thật kêu: "Dung Dự ngoan, bố đánh cho anh một trận, cho con hả giận được không?"

Dung Dự ôm lấy cổ bố, hai mắt đỏ hoe nhìn Lương Việt, muốn nói gì lại thôi: "Thế bố đánh nhẹ thôi nhé... Đừng đánh anh đau quá!"

Lương Việt ngẩn người, cậu bé trước giờ lúc nào cũng hỗn xược bỗng nhiên cúi đầu, xoa xoa gáy, chu miệng với điệu bộ sung sướng. Diệp Mộc và Cố Minh Châu đang bày biện bát đũa, nghe thấy vậy liền đưa mắt nhìn nhau, bật cười. Chỉ có Dung Nham nhìn cô con gái đang nghiêng đầu lén nhìn bộ dạng cố tình tỏ ra ngượng ngùng của Lương Việt, nước mắt như mưa.

Buổi tối, sau khi dỗ con gái ngủ xong, trả về phòng thấy Dung Nham đang lăn qua lăn lại trên giường, Diệp Mộc đá anh vài cái để anh nằm dịch ra một chút rồi nằm xuống bên cạnh. Dung Nham chồm tới, mặt mày khổ sở dụi vào cô: "Bà xã!", anh thở dài não nề. "Anh thực sự sợ con gái chúng ta, mới đó mà đã lớn rồi... Đến lúc đó, mấy thằng nhóc đều thích nó thì làm thế nào?!"

Diệp Mộc cười không dừng lại được: "Thế thì chọn lấy một đứa rồi gả cho thôi."

"Aaaaaaa...!" Dung Nham phát điên. "Làm sao anh nỡ! Aaaaaaa...!" Nói xong anh lại lăn qua lăn lại làm cho chiếc giường rối tung lên, rồi chồm về phía Diệp Mộc: "Bà xã! Đến đây nào! Chúng ta sinh thêm vài đứa nữa! Gả một đứa đi vẫn còn đứa khác, gả một đứa khác đi vẫn còn đứa khác nữa...!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom