Hot [ABO] CƯỜNG THẾ ĐÁNH DẤU (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3: Là Con Ruột, Xin Chúc Mừng

Tần Chi Thừa vừa ôm Sở Ngộ đang hôn mê ngồi trở lại sô pha, điện thoại di động trong túi quần âu của hắn đột nhiên vang lên.


Tần Chi Thừa không nhanh không chậm đỡ đầu Sở Ngộ đặt lên vai mình, sau đó mới nhướng mày nhẹ nhàng ấn nút nghe trên điện thoại, bên trong truyền đến một giọng nam tính mạnh mẽ, đang dùng tiếng Anh để báo cáo với Tần Chi Thừa: 'Tristan có kết quả giám định rồi, xin chúc mừng, đứa bé đích thị là con anh."


Lời này vừa dứt đã quét sạch nét mặt u ám trước đó của Tần Chi Thừa, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một đường cong bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mớ tóc lòa xòa trước ngực của Sở Ngộ, trong đôi mắt cũng tràn ngập ý cười khó mà che giấu, cuối cùng hắn lại hiếm khi có tâm trạng mà nói đùa: "Andrew, sao tôi lại cảm thấy cậu hình như có hơi thất vọng nhỉ?"


"Có sao? Rõ ràng như vậy luôn hả?" Lời Andrew vừa dứt bên kia lại vang lên từng đợt thở dài cùng tiếng cười 'hi hi ha ha' của trẻ con.


"Chết tiệt, Tristan anh định khi nào thì rời khỏi đây, anh điên rồi, anh không biết tôi ghét trẻ con sao?" Nghe giọng điệu qua điện thoại của Andrew có thể đoán được khuôn mặt anh lúc này đã nhăn thành một nhúm, "Lại còn để tôi với tên nhóc con này ở cùng máy bay! Anh biết không tính tình thằng nhõi này khó chịu y như anh vậy! Bây giờ tôi thà tự mua một vé máy bay khác để bay về nhà!"


"Tôi không nghĩ vệ sĩ của tôi có đủ khả năng để chăm sóc cho bé con."


"Không phải vẫn còn có tiếp viên hàng không sao?"


Yên lặng vài giây, Tần Chi Thừa trầm giọng nói: "Những người khác khiến tôi không an tâm, được rồi Andrew tiền công của cậu là một triệu, hãy chăm sóc tốt cho con trai của tôi đi."


Nói xong cũng không đợi Andrew trả lời, Tần Chi Thừa trực tiếp đơn phương tắt cuộc gọi.


Một lúc sau căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tiếng hít thở vững vàng của Sở Ngộ rõ ràng lọt vào tai.


"Ha ha ha..."


Tần Chi Thừa vừa thấp giọng cười, vừa dùng hai tay ôm chặt Sở Ngộ trong ngực mình, cuối cùng hắn lại không kìm lòng được cúi người hôn lên trán Sở Ngộ, một mùi tin tức tố nhàn nhạt hòa lẫn với vị đắng của thuốc lá xông vào xoang mũi nhạy bén của Tần Chi Thừa.


Cá Nhỏ của hắn là một Omega thấp kém, lượng tin tức tố phát ra không chỉ ít đến đáng thương, thậm chí đến năm 22 tuổi cậu mới trải qua kỳ mẫn cảm đầu tiên, nhưng mà chính một Omega như vậy đã vì hắn sinh hạ một bé con.


Thật không thể tin được.


Tần Chi Thừa dùng đầu ngón tay run rẩy phác họa đường cong trên khuôn mặt của Sở Ngộ, nhắm mắt cười, "Cá Nhỏ, em thắng rồi, em đã chinh phục được sư tử Barbary duy nhất trên đời này."


Vào khoảnh khắc đẹp đẽ ấm áp như vậy lại đột nhiên có một tiếng chuông ngắn không thích hợp vang lên, Tần Chi Thừa theo âm thanh cúi đầu xuống phát hiện là điện thoại di động của Sở Ngộ đang đổ chuông, vì thế hắn liền tự chủ trương đưa tay lấy chiếc điện thoại từ trong ngực của Sở Ngộ ra.


Hổ con vốn không cẩn thận, điện thoại di động không đặt mật khẩu.


Nhưng khi Tần Chi Thừa vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn, nụ cười của hắn lập tức đông cứng trên mặt, là một đoạn tin nhắn rất ngắn gọn, "Cá Nhỏ, cậu ngủ chưa? Tôi có thể nói chuyện với cậu lần nữa không?"


Vừa nhìn thấy thông tin của người gửi, Tần Chi Thừa cau mày, không chút do dự ấn nút gọi.


Ở bên kia Lý Văn Nghiêu nhìn thấy cuộc gọi tới, khó có thể kiềm nén hưng phấn nói: "Cá Nhỏ! Cậu xem tin nhắn của tôi chưa?"


Anh ta vừa nói vừa mở cửa xuống xe. Thì ra sau khi Lý Văn Nghiêu nhìn Sở Ngộ lên lầu cũng không lập tức rời đi, mà dừng xe ở ven đường đối diện nhà của Sở Ngộ.


"Lý tiên sinh."


Tiếc thay trong điện thoại truyền đến không phải là âm thanh của Sở Ngộ, ngược lại là âm thanh lạnh băng đến cực hạn của một người đàn ông nào đó. Lý Văn Nghiêu cau mày, bỗng dưng trong lòng có dự cảm không tốt.


"Nửa đêm canh ba còn liên lạc với Omega của người khác không phải là một thói quen tốt đâu."


Không khí yên lặng trong chốc lát, Lý Văn Nghiêu không khỏi tức giận đến mức bật cười, chính mình vừa mới nhắc tới chuyện này với Sở Ngộ, bây giờ lại có một người đàn ông xa lạ dùng điện thoại của Sở Ngộ gọi cho anh ta, còn tự xưng là alpha của Sở Ngộ.


Lý Văn Nghiêu không khỏi hít sâu một hơi, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, vẫn là khẩu khí chưa từ bỏ ý định: "Anh là ai? Sao anh lại nghe điện thoại? Sở ngộ đâu?"


Trong lòng Lý Văn Nghiêu đã mơ hồ đoán được vài phần, anh ta hiểu rất rõ tính cách của Sở Ngộ, người nọ tuyệt đối sẽ không tìm một beta để làm bạn giường.


"Bây giờ Cá Nhỏ đang ngủ bên cạnh tôi, cậu có muốn nghe hơi thở của em ấy không?" Trong điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh đầy khiêu khích của Tần Chi Thừa, "Phần còn lại cần tôi phải giải thích nữa sao? Lý tiên sinh nên đoán ra tôi là ai rồi, có phải không?"


Một khi Omega bị Alpha đánh dấu sẽ không thể cùng nam nhân khác lên giường, người đàn ông này quả nhiên là người mà Sở Ngộ đã giấu trong lòng suốt ba năm qua!


Lý Văn Nghiêu không muốn nghe Tần Chi Thừa khiêu khích thị uy nữa, trực tiếp cúp điện thoại, anh ta đứng sững sờ tại chỗ một hồi lâu mới có thể hồi phục lại tinh thần.


"Đệch con mẹ nó."


Hiếm khi thấy Lý Văn Nghiêu thốt ra một câu thô tục, sau khi đóng sầm cửa xe, anh ta hung hăng giơ tay đập vài cái lên vô-lăng.


Chết tiệt, ba năm trước đã bỏ rơi Sở Ngộ, dựa vào cái gì vừa xuất hiện lại muốn thế chỗ của anh ta.


Nhưng sau khi bình phục Lý Văn Nghiêu nghĩ lại, mình có tư cách gì để đi trách cứ người khác, trước đây rõ ràng là do mình đáng đời, nhất định phải hèn hạ mà đi yêu một Omega đã bị người khác đánh dấu.


Nghĩ đến đây cả người Lý Văn Nghiêu như đã trút được cơn giận, ngồi phịch xuống ghế xe, nhắm mắt lại không bao lâu điện thoại lại vang lên.


Chậc, là ai gọi tới nữa, biết chọn thời điểm quá vậy.


Không chút tình nguyện ấn nút nghe máy, trong điện thoại là một màn trêu chọc, "Văn Nghiêu, hai ngày nay cậu lo đi làm giàu ở đâu đó? Chuyện lớn như vậy sao không nói với anh em bọn này một tiếng?"


Lý Văn Nghiêu phiền não xoa xoa thái dương, "Cậu nói cái gì vậy?"


Giọng nói ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như đang nghĩ là Lý Văn Nghiêu giả ngu, 'Thôi thôi, đừng có giả vờ nữa, tin tức đã lan truyền từ lúc máy bay hạ cánh rồi, cậu mua từ lúc nào vậy, lại còn giấu diếm không cho mấy người bọn tôi biết? Nghe nói máy bay vẫn còn đậu ở sân bay, nếu cậu vẫn muốn giấu tôi sẽ tiễn cậu đi ngay lập tức."


Trong nhóm phú nhị đại của bọn họ chỉ có Lý Văn Nghiêu là người giàu nhất, cho nên khi vừa nghe nói có một chiếc máy bay tư nhân trị giá mấy trăm triệu đang đậu ở sân bay, người đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là Lý Văn Nghiêu.


"Cậu đang nói cái quái gì đó? Tôi mua máy bay rồi không nói với cậu khi nào?"


Vẻ mặt Lý Văn Nghiêu đã hiện lên chữ không kiên nhẫn, hiển nhiên định cúp điện thoại.


"Lý ca ca, Lý công tử, cậu còn không thừa nhận, cậu không đọc tin tức trong nhóm sao? Họ nói có người nhìn thấy cậu xuống máy bay sau đó lái xe đến bán đảo Shanti. Đó không phải là tiểu khu mà Omega cậu yêu thích đang sống sao? Không phải cậu còn có thể là ai?"


Lý Văn Nghiêu vừa chuẩn bị cúp điện thoại thì nghe thấy mấy lời này, theo bản năng liếc về phía nhà Sở Ngộ một cái, trong lòng tự hỏi có cần phải trùng hợp đến thế không?


Phía bên kia điện thoại còn đang tự mình độc thoại, dường như không nhận ra hô hấp của Lý Văn Nghiêu đang đình trệ, "Bọn họ còn nói cậu cư nhiên mang theo vài xe vệ sĩ, tôi nói này Văn Nghiêu, cậu ra nước ngoài làm giàu khi nào đó? Lại không dẫn bọn tôi theo cùng? Thật không thú vị chút nào cả."


Lý Văn Nghiêu nghe vậy vẻ mặt hết sức phức tạp, thẳng thắn trả lời: "Bọn họ nhận nhầm người rồi, không phải tôi, cúp đây."


Sau đó Lý Văn Nghiêu cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, có chút do dự rồi lại gọi điện thoại cho Sở Ngộ.


"Anh là ai?"


.......


Đây là sư tử Barbary nà, theo Wikipedia thì loài này thì tuyệt chủng rồi, trong truyện tác giả xây dựng Tần Chi Thừa (Tristan) chính là con Barbary cuối cùng nên hắn không chỉ quý mà còn hiếm đâm ra chảnh cún.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom