Full 1001 Đêm Tân Hôn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 519

“Anh có phải có bệnh không tiện nói ra hay không đương nhiên là em rõ, nhưng rốt cuộc anh có thay lòng không hả?” Khả Khả chớp mắt, cố ý dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: “Em ở Vân Thành đi học, anh ở Hải Thành hô mưa gọi gió, kể cả là anh có thay lòng thật thù cũng không có ai nói cho em biết cả.”


Bắc Minh Huân nắm lấy tay cô: “Em uống say rồi!”


“Em chỉ uống có vài ngụm để thử mùi vị thôi, lại nói tửu lượng của em từ trước tới giờ rất tốt, sao có thể say được chứ?”


Khả Khả nói vẻ hải hước , sau đó cầm lấy ly rượu trong tay anh, đưa lên miệng ngậm toàn bộ số rượu đó vào miệng, tròn mắt lên nhìn anh rồi ghé sát lại gần anh, hai tay áp vào má anh, đôi môi cô nhanh chóng hướng về phía trước, dùng lưỡi đẩy hai hàm răng anh ra, đẩy tất cả chỗ rượu trong miệng mình vào miệng anh.


Bắc Minh Huân ngồi im ở đó không động đậy, không đẩy cô ra mà cũng không ôm chặt lấy cô, hơi thở dường như bị ngăn lại.


Khả Khả mớm hết rượu cho anh, liền nhấc mông ngồi vào lòng anh.


“Bắc Minh Huân, có phải anh không thích em nữa rồi đúng không?”


“Không phải!”


Bắc Minh Huân đang cảm thấy con tim mình như nóng lên, anh cứng nhắc quay đầu sang một bên.


Hai mắt Khả Khả nheo lại: “Vậy tại sao anh lại không chịu chủ động ôm em, hôn em? em không có sức hút với anh hay anh chê vóc dáng, cơ thể em không đẹp?”


“Là con gái mà em lại thế này?”


Cơ thể Bắc Minh Huân đang dần dần nóng ran lên, anh đang cố hết sức để kìm nén bản thân, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.


Khả Khả đưa tay lên mặt anh xoay đầu anh lại, nghiến răng nói: “Em ghét nhất cái bộ dạng này của anh, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói gì thì nói chẳng phải là tốt hơn à? giả vờ gì nữa chứ! ở bên cạnh anh, anh chẳng bao giờ chịu chủ động, em làm mất mặt Lý gia lắm rồi đấy, hay là anh không cần em nữa....”


Bàn tay cô càng lúc càng dùng lực, tới nỗi mặt Bắc Minh Huân gần như biến dạng đi.


Hơi ấm từ phần dưới cơ thể anh dần tăng lên, bắt đầu không bình thường.


Khuôn mặt điển trai của Bắc Minh Huân cuối cũng có nét biểu cảm, anh liếc mắt nhìn cô, hai tay nắm chặt, với vẻ kiêu ngạo anh nói: “Em đã làm gì?”


Khả Khả nhướn mày, ý thức được đây là lúc thuốc bắt đầu có tác dụng.


Và trong miệng cô cũng có một chút rượu còn dính lại, lúc này mặt đỏ như hoa đào, cô nhìn bộ dạng anh lúc này giống như một con cừu non, cô mím môi lại, giống như chuẩn bị thưởng thức một món ăn thú vị, cô đặt môi mình lên môi anh nắm thế chủ động hoàn toàn, nhưng vẫn dường như cảm thấy không đủ, cô cắn cả lên môi anh.


“Cảm giác thế nào?”


Bắc Minh Huân rất khó khăn mới quay đầu sang một bên né đi nụ hôn của cô: “Lý Khả Khả, em điên rồi?”


Không ngờ cô lại cho thuốc vào rượu!


Đây là việc một cô sinh viên đại học 19 tuổi làm sao?


Khả Khả ngân nga vài câu hát, rồi lạnh lùng hức một tiếng, đẩy anh ngã xuống ghế sô pha, với một tư thế kì lạ, cô ngồi lên trên.


“Đáng ghết! Rõ ràng không bóc tem được anh em mới phát điên đấy!”


Ánh mắt Bắc Minh Huân thoáng qua ý nghĩ muốn vật lộn để thoát ra, đưa hay tay chuẩn bị ngồi dậy, nhưng ngay sau đó anh liền ý thức được bản thân mình bây giờ không còn chút sức lực nào, xấu hổ tới mức tức giận: “Em xuống cho anh, nếu cứ tiếp tục thế này em sẽ phải hối hận đấy!”


Khả Khả chẳng thèm quan tâm tới anh, cô lấy tay vỗ vào má anh, cười đắc chí :”Yên tâm, em cho thuốc cũng không nhiều đâu, em sẽ cho anh biết em sẽ làm gì anh.”


“........”


Cơ thể Bắc Minh Huân cứng đờ ra.


Anh đột nhiên có một cảm giác vừa bất lực vừa thất vọng.


Thật sự không biết nên phải làm gì với cô!


“Lần cuối cùng, anh cho em nửa phút đi ngoan ngoãn đi ra ngoài, như thế anh sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy.....”


Nói còn chưa dứt lời anh liền đột nhiên im lặng vì Khả Khả bắt đầu cởi những chiếc cúc áo của anh ra, bàn tay nhỏ bé của cô sờ soạng khắp cơ thể anh, cô cúi đầu xuống hôn lên cơ thể anh, dường như để báo thù việc anh đã quá cứng nhắc và để bản thân phải chờ đợi, thỉnh thoảng cô còn để lại một dấu vết trên cơ thể anh để tuyên bố rằng cô vừa mới khám phá nó.


Cởi đồ anh ra, cô nằm lên người anh.


“Muốn, hay là không muốn?”


Khi nói lời này, cô cũng căng thẳng, toàn thân run lên, rõ ràng không biết bước tiếp theo phải làm gì nhưng cũng không chịu nhận thua, kiên quyết khiêu khích anh, nhưng đúng lúc cô không chút do dự để tấn công Bắc Minh Huân hơn nữa thì toàn thân cô nóng bừng lên.


“Khả Khả, em vẫn còn nhỏ!” anh hít thở thật sau rồi nói một câu, vẫn giữ vững quan điểm lập trường.


“Nhỏ ở đâu? Anh sờ xem nào, em vẫn luôn chịu khó luyện tập!” Khả Khả trợn trừng mắt, cầm lấy tay anh kéo cao lên đặt vào một chỗ nào đó trên cơ thể mình, hơi thở gấp gáp cô nói: “Đừng từ chối em, sự tự trọng của em đã bị đả kích nặng nề, rất có thể em sẽ gả cho người khác đấy!”


Vừa dứt lời, hai tay cô đột nhiên bị anh nắm chặt lấy.


Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong đầu Khả Khả lúc này hoàn toàn trống rỗng trước phản ứng của anh.


“Không được!”


Không biết sức lực của anh bất chợt tới từ đâu, lật người nằm lên trên: “Lý Khả Khả, anh muốn tha cho em, nhưng đây là do em tự tìm tới đấy nhé!” một giây sau, anh giống như một con thú hung dữ nằm đè lên người cô, giống như một cơn giông bão từ đâu ập tới.


“A.....”


Một cảm giác đau đớn khó nói và khác hoàn toàn với những cảm giác đau đớn trước đây đánh vào toàn cơ thể, giống như muốn xé cô ra làm hai mảnh, làm cô giật mình, khuôn mặt nhỏ bé cũng nhăn dúm lại, nghe thấy tiếng kêu vẻ đau đớn của cô, Bắc Minh Huân mới tìm lại được một chút lí trí.


Anh nhìn phần dưới cơ thể Khả Khả có phần hoảng hốt, anh dừng lại tất cả mọi hành động.


“Đừng đi!” Khả Khả cứ tưởng rằng anh lại hối hận rồi, lẩm bẩm nói, hai chân kẹp chặt lấy eo anh: “Em không đau, anh đừng có mà hối hận, em muốn được ở bên cạnh anh.”


Trong đầu Bắc Minh Huân đột nhiên như có pháo hoa bùng nổ ra ngàn vạn bông hoa nhỏ li ti.


“Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”


Sau sự vuốt ve nhẹ nhàng của anh dành cho cô, nhịp tim cả hai con người dần dần hòa chung nhịp.


Khả Khả gối đầu lên tay anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tú của anh với khoảng cách rất gần, toàn thân cô chẳng còn chút sức lực gì, thực ra Bắc Minh Huân khi làm chuyện đó hoàn toàn không giống với sự lạnh lùng của anh lúc thường ngày, ngược lại rất mạnh mẽ và cuồng nhiệt.


“Không đau nữa chứ?” không biết từ khi nào Bắc Minh Huân đang nhìn cô chăm chú.


Khả Khả đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu xuống, kéo chăn lên trùm kín đầu.


“Em buồn ngủ rồi, ngủ thôi!”


Bắc Minh Huân cười cười: “Vừa nãy là ai hùng hổ tuyên bố muốn bóc tem anh? mới một lần đã buồn ngủ rồi à?”


“Vậy.....dù thì cũng làm xong rồi đấy thôi!”


Bắc Minh Huân bật cười, cũng không lôi cô từ chăn ra, anh chỉ vỗ tay vào chăn, nói: “Đợi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn.”


Khả Khả hốt hoảng kêu lên a một tiếng, thò đầu ra: “Tại vì chúng ta đã ngủ cùng nhau à?”


“Không phải.” Bắc Minh Huân lắc đầu, ánh mắt nhìn cô vô cùng nghiêm túc: “Anh muốn em có cảm giác an toàn.”


Khả Khả nhìn anh sau đó lại nhảy lên ôm anh: “Hức, lẽ ra em phải sớm bóc tem anh mới phải.”


Trả lời cô lại là một lần nữa......


Khả Khả phải tầm mười giờ tối ngày hôm sau mới về Lý gia.


Cả căn biệt thự đều đã tắt đèn, chắc là mọi người đều ngủ rồi, thực ra Bắc Minh Huân đã bảo cô là để sáng mai hãy về, nhưng cô cảm thấy hai bên eo và hông đau ê ẩm, nếu ở cùng anh một đêm nữa chắc cô không chịu được, vậy là liền nghiến răng về nhà.


Nhưng không ngờ rằng, cô vừa mới rón rén như con mèo bước vào tới phòng khác, đèn ở phòng khách đột nhiên sáng chưng lên.


“Ba.....”


“Trong mắt con còn có người ba này không?” Khả Khả mặt hằm hằm nhìn cô: “Đừng tưởng ta không biết mấy ngày nay con đã làm những cái gì.”


Khả Khả biết lỗi, đứng cúi đầu xuống: “Con xin lỗi.”


“Không rời xa được cái tên tiểu tử đó à?” Lý Tranh Diễn nhìn cô từ đầu tới chân tức giận.


Khả Khả mặt phụng phịu, nét mặc có vẻ oan ức lắm: “Từ nhỏ con đã thích anh ấy rồi.”


“Đúng là gái lớn thì không nghe lời cha mẹ nữa rồi, thôi bỏ đi, sau này mà ở cùng nó thì chịu khó mà sửa cái tính trẻ con của cô đi, không phải tất cả mọi người đều giống như cha mẹ đều yêu thương con cái vô điều kiện đâu, ba sẽ cố gắng nhanh chóng bàn bạc với lão Bắc về thời gian tổ chức hôn lễ cho hai đứa.”


“Không cần đâu ạ, con và Tiểu Tiểu Bắc đã nói với nhau rồi, đợi con tốt nghiệp thì sẽ kết hôn.”


Một năm sau.


Khả Khả tốt nghiệp, hôn lễ của bọn họ cũng không làm quá ầm ĩ, sau một năm, Khả Khả thỉnh thoảng lại lôi Bắc Minh Huân đi du lịch, chơi chán cả nửa vòng trái đất, bất ngờ gặp bạn học nhìn thấy cô đi cùng Bắc Minh Huân.


“Khả Khả, đây là bạn trai cậu à?” bạn học tò mò hỏi.


Khả Khả kiên quyết lắc đầu rồi nói: “Đây là ông xã nhà tớ!”


“Hả? sớm thế đã kết hôn rồi?” giật mình, Khả Khả và Bắc Minh Huân bốn mắt nhìn nhau, sau đó nắm tay nhau ròi đi, trên đường cô dựa mình vào lòng anh, ngón tay vẽ lên chiếc kính cửa xe, miệng khẽ gọi: “ông xã!”


“Ừm.”


“Ông xã.”


“Ừm.”


“Không có gì, em muốn gọi anh thế thôi.”


“Anh lúc nào cũng ở cạnh em.”


“Rốt cuộc từ khi nào anh thích em? trước khi hủy hôn hay là sau đó?”


Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt lên môi mình, rồi hôn lên chiếc nhẫn cưới.


Là điều gì làm anh thích cô?


Chắc là trong buổi tiệc sinh nhật đó chỉ có cô chú ý thấy anh rắc phốt pho lên người Thẩm Cách, cũng hoặc là cô đã bá đạo bôi đầy bánh kem lên miệng anh, hoặc cũng có thể là khi cô nghịch và đốt cháy tóc anh.


Còn về việc hủy hôn.


Chỉ là vì anh cứ nghĩ rằng anh cách xa cô một chút thì có thể cai được cô, nhưng hóa ra, kết quả không phải như vậy.


Vòng vèo mãi thì tất cả lại trở về điểm bắt đầu.


“Quá lâu rồi, anh cũng không nhớ rõ nữa!”


...........................................................................


(Lời tác giả: Sau một thời gian dài đồng hành cùng "1001 Đêm Tân Hôn" cuối cùng Rosenovel đã hoàn thành tác phẩm, hi vọng tác phẩm này sẽ làm vừa lòng các quý độc giả.Rất mong nhận được những lời đánh giá và bình luận của các quý độc giả, để Rosenovel có thể hoàn thiện hơn, sau này có thêm nhiều tác phẩm hay hơn nữa để phục vụ các quý độc giả. Các tác phẩm mới vẫn sẽ được đăng trên website: http://www.rosenovel.com/, các bạn hãy chú ý đón đọc nhé. Xin chân thành cảm ơn!)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom