New 100 Đoạn Truyện Vẽ Lên Màu Thương Nhớ - Đông Đông (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Đông Đông

Tác giả VW
Ảnh bìa
Tác giả
Đông Đông
Thể loại
Tự truyện
Tình trạng
Hoàn thành
Nguồn
Vietwriter.vn
Lượt đọc
640
Cập nhật
"Nếu có thể buông bỏ nhất định phải toàn tâm toàn ý mà buông bỏ..."

1.

“Em có biết chuyện đau lòng khi người ta yêu nhau là gì không?”

“Xa cách…”

“Không. Đó là khi chúng ta cùng chọn xa cách khi cùng còn yêu…”

“Tại sao?”

“Bởi lẽ có những người đã định sẵn đến bên chỉ có thể đứng cạnh em trước thềm thanh xuân năm đó, nhìn em cười, ngắm nhìn em những lần trên giảng đường, dõi theo em đi khỏi phía cổng trường. Rồi hết thanh xuân ấy, thiên thần nhất định sẽ mang họ đi…”



2.

“Anh, mãi mãi là bao xa?”

“Là đợi đến khi đôi chân em không còn đi lại được nữa, anh không thể làm đôi chân cho em. Nhưng có thể vì em mà ngồi đó mãi…”

“Anh…mãi mãi rốt cuộc là bao xa?”

“Là khi đôi chân tôi thật sự mỏi mệt, không thể cùng em bước qua tháng năm được nữa. Đoạn đường còn lại em nhất định phải tự mình bước tiếp, mãi mãi nhìn về phía cùng trời của em…”



3.

“Chúng tôi xa nhau rồi, mới đây thôi…”

“Vì hết yêu phải không?”

“Vì… Vì người và tôi cách nhau một quãng gọi là trưởng thành…”



4.

“Tôi có thể thay em mở chiếc hòm quá khứ bạc màu đó hay là không?”

“Đừng…”

“…”

“Anh ấy sợ lạnh, mùa đông Hà Nội lạnh lắm…”

“Em cũng sợ lạnh…”

“Nhưng đời này không có cái lạnh nào bằng trái tim anh ấy!”



5.

“Thì ra hoàng hôn còn có thể khiến em mỉm cười!”

“Thế sao? Còn tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng anh ở nơi đỏ cam tuyệt diệu đó”

“Em…khi nào mới chịu buông bỏ vậy?”

“Khi ánh hoàng hôn đó không còn chiếu lên đời tôi nữa, khi thế giới này chỉ có mỗi ánh bình minh”



6.

“Anh, Hà Nội mưa rồi phải không?”

“…”

“Anh ở chốn đó đừng ướt áo”

“…”

“Em ở nơi này vẫn tự mình che ô…”

“…”

“Hôm nay không phải em nhớ anh đâu. Tại mưa Hà Nội đấy, dột ướt cả cõi lòng em…”



7.

“Sau đổ vỡ con người ta thường nhận ra một số chuyện…”

“Chuyện gì?”

“Thật ra cũng không có gì. Chỉ là mất mát thường khiến con người ta đau lòng đến phát điên”

“Đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

“Ừ. Chuyện đương nhiên như vậy mà người ta lại chỉ nhận ra sau đổ vỡ. Còn trước đó họ rốt cuộc đang làm gì?”



8.

“Ngày anh ấy tỏ tình, tôi mất bốn lăm phút chỉ để đáp lại anh ấy một chữ

“Được!”

“Sau đó thì sao?”

“Ngày anh ấy đi khỏi chỉ mất bốn phảy năm giây để nói tiếng chia tay…”



9.

“Cậu lại quên điện thoại ở nhà phải không?”

“Ừ, lại quên rồi…”

“Tối qua cậu không ngủ à, hai mắt đỏ ửng lên rồi”

“Tôi không nhớ mình đã để chìa khóa nhà ở đâu…”

“…”

“Cậu lại làm sao thế?”

“Tôi…lạc đường rồi, chẳng rõ mình đang ở nơi nào”

“Thế mà sao đến tận bây giờ cậu không quên được anh ta?”

“Bởi vì…anh ấy ở trong tim tôi!”



10.

“Sau này, anh sẽ đợi em mỗi lần tan làm lúc xế muộn…”

“Sau này, em sẽ vì anh mà học nấu ăn. Mỗi ngày đều nấu cho chúng ta thật nhiều món ngon”

“Sau này, anh sẽ về nhà sớm vào mỗi tối. Nhìn em cười vào hôn em…”

“Sau này, em sẽ chuẩn bị quần áo cho anh đi làm mỗi sáng, tiễn anh ra cửa và lưu luyến nhìn anh”

“Sau này, khi chúng ta cùng nhau biết thế nào là thật sự trưởng thành. Anh nhất định sẽ cầu hôn em”

“Sau này, khi anh không tìm thấy em nhớ đặt hai tay lên tim mình. Em ở đó, bước chân em ở đó…”

“Sau này, khi không có tôi bên cạnh em nhất định phải mạnh mẽ vượt qua”

“Sau này, khi mình xa cách em đừng khóc. Tôi không thể bên cạnh vỗ về em nữa…”

“Sau này em sẽ gặp được một người tốt hơn, che chở cho em. Nhưng người đó không phải là tôi…”

“Sau này, khi những cơn mưa rào chợt đến đừng ngốc nghếch đứng co ro dưới mái hiên nào đợi tôi. Đến lúc em phải tự mình đi hết sóng gió cuộc đời rồi…”

“Anh, chúng ta của sau này. Cái gì cũng có, chỉ là không có chúng ta…”



11.

“Em còn nhớ về những năm tháng đã qua đó không?”

“Có, tiếc là có…”

“Sao phải cố chấp thế?”

“Vì những thứ đẹp nhất tôi từng có đều rải rác ở đó!”



12.

“Người ta bảo những người yêu nhau rồi sẽ về với nhau mà thôi… Là thật sao?”

“Là thật. Nhưng ngày mai, ngày kia, kiếp nay, kiếp sau hay bao giờ thì không ai biết…”



13.
“Thế giới này rộng lớn lắm. Chỉ cần em đợi được, người cần và yêu thương em nhất định sẽ xuất hiện thôi…”

“Anh ấy…vừa đi khỏi rồi!”

“Người tiếp theo, người tiếp theo nhất định sẽ đến. Em biết vì sao không?”

“Vì sao?”

“Vì em không thể vì một người “dưng” ra đi khỏi cuộc đời mình mà chết đi được. Em phải sống thật tốt, thật tốt như đã từng…”



14.

“Anh sẽ vẫn luôn ở đây. Luôn luôn và mãi mãi đứng chỗ này nhìn em đi hết những tháng ngày thong dong, đến khi cần một bờ vai để dựa vào chỉ cần em ngoảnh đầu, sẽ thấy anh ở đó!”

“Đó là lời nói dối ngọt ngào nhất mà tôi từng nghe…”



15.

“Cô gái, bầu trời hôm nay vẫn xanh ngày mai cũng thế. Mỉm cười cũng phải bước qua, khổ đau cũng phải bước qua. Vậy thì sao em không mỉm cười?”

“Bởi tôi chọn khổ đau. Có lẽ cảm giác dày vò đến tột cùng mới có thể khiến tôi dần dần bình lặng lại…”

“Tại sao?”

“Tôi sợ nhìn thấy bóng dáng của anh ấy trong nụ cười rạng rỡ của mình, sợ sẽ phải mỉm cười trong nước mắt lăn dài…”



16.

“Có lời nào muốn nói với người yêu cũ không?”

“Không… Tôi không có người yêu cũ…”

“Anh ấy…”

“Anh ấy không phải…”

“Em còn đang hi vọng điều gì hay sao?”

“Anh ấy không phải người yêu cũ của tôi. Chỉ là một người vội vã ghé ngang đời, bước chân in hằn mài mòn cỏ đất, bóng dáng lơ lửng mỗi ngóc nghách phố xá không đèn. Anh ấy đi rồi, đời tôi vẫn thế!”



17.

“Là anh nói đời này không rời đi, không quay bước hay bỏ em lại phía sau nữa. Em tin rồi…”

“Xin lỗi…”

“Hai tiếng xin lỗi có thể đưa tất cả về nguyên vẹn ban đầu không, anh...”

“Tôi xin lỗi…vì đã chót hứa những điều mình không thể làm được cho em. Xin lỗi em thật nhiều!”

“Cũng may, mới chỉ có em tin. Về sau, đừng làm thương tổn cô gái nào khác nữa!”



18.

“Anh ta sắp kết hôn rồi, là một cô gái mới quen được ba tháng”

“Vậy sao? Tôi sẽ gửi một tin nhắn chúc mừng anh ấy…”

“Anh ta có xứng đáng để em làm vậy hay là không?”

“Anh ấy không xứng nhưng thanh xuân của tôi thì chắc chắn tương xứng. Chuyện đời vô thường, cả trời thanh xuân phải lùi bước trước ba tháng ngắn ngủi, tôi đương nhiên đau lòng. Nhưng tôi sẽ đau lòng nhiều hơn nếu cô gái ấy đối với “thanh xuân” của tôi không đủ tốt!”



19.

“Nếu còn yêu như thế thì sao không níu họ lại?”

“Không được”

“Tại sao thế?”

“Có nhìn thấy chiếc cây lớn dưới ánh đèn vàng đằng đó không? Nó đang rụng lá, là lá vàng…”

“Thì sao chứ?”

“Có lẽ vài cành xơ xác và khẳng khiu kia cũng không muốn những chiếc lá rơi lìa đâu…”



20.

“Anh, hôm nay em phải đi rồi. Rời khỏi cái nơi từng có chúng mình bên nhau ngày tháng. Em thua rồi, phải chọn trốn chạy tất cả và anh…”

“Chúc em may mắn!”

“Anh níu em lại đi có được không?”

“Không được…”

“…”

“Anh không thể thương em nữa…”

“Tại sao?”

“Ở nơi này anh không thể che chở cho em được. Có lẽ đến một chân trời mới, em sẽ yên ổn hơn hiện tại, yên ổn hơn bên anh…”



21.

“Biết gì không, đời này có một loại đau thương thật dài gọi tên là dai dẳng…”

“Em còn mong gặp lại người ấy không?”

“Gặp lại rồi thì thế nào chứ?”

“…”

“Đứng nhìn bóng lưng quen thuộc, dáng vẻ thân thuộc ấy. Gói gọn vào tim ảnh hình của anh, cồn cào nhớ mong cái nắm tay đã cũ. Nghĩ đến thôi đã đủ thấy đau lòng…”

“Em…gặp người ấy rồi đúng không?”

“Phải! Nhưng người ta không hay biết…”



22.

“Tôi…có thể thích em được không?”

“Không. Đừng thích tôi”

“Tôi thích em…”

“Anh không biết một người từng tổn thương mang trái tim đổ vỡ có thể tuyệt tình đến mức nào đâu, nó dường như tuyệt tình với tất cả ngoại trừ “người đó”. Tôi không xứng đáng để lại được yêu thích…”

“…”



23.

“Cho dù mai này và mãi mãi về sau. Người tiếp theo có đến hay là không, cho dù những chuyện từng đánh đổ cây cổ thụ, cỏ dại mọc đầy cõi lòng em, bão về đau nhói. Thì nếu có thể buông bỏ nhất định hãy toàn tâm toàn ý mà buông bỏ. Có được không?”

“Cây cổ thụ sẽ lại lên phải không? Cỏ sẽ lại tươi tốt phải không? Bão qua rồi cầu vồng sẽ rạng rỡ chứ?”

“Có. Tất cả đều có!”

“…”

“Vì khi em mỉm cười mà nhìn thế giới, thế giới cũng sẽ vì em mà quay chậm lại một chút…”

“Có không?”

“Chỉ cần em tin…”



24.

“Sao em đồng ý làm gì. Giá mà cứ để anh thích em mãi, chỉ là anh thích em thôi còn chúng ta không là gì cũng không sao!”

“Anh…nếu chưa từng bắt có bắt đầu anh sẽ mãi thích em chứ?”

“…”

“Làm gì có ai cứ mãi mãi dõi theo một người đúng không anh…”

“…”

“Thế nên cô gái là em vì không muốn bỏ lỡ, vì không muốn bước qua một ánh nhìn, vì sợ không được ghi tên điểm mặt trong cuộc đời anh. Mà đánh đổi bằng cả một trời nước mắt lẫn khổ đau”

“…”

“Thế mà, thế mà em vẫn cố chấp chưa từng hối hận qua…”



25.

“Thất tịch này liệu trời có đổ mưa không?”

“Thẩm Thiên Tình sẽ trở về với Thẩm Hàn Vũ chứ?”

“Không…”

“…”

“Phải rồi, trên đời này làm gì có cái kết nào dễ dàng đổi thay như thế!”



26.

“Quên anh đi…”

“Quên, chữ này dễ dàng đến thế ư?”

“Cái chúng ta còn lại chỉ là kỉ niệm thôi, không còn gì nữa đâu… Thật sự hết rồi!”

“Em không cần kì niệm…”

“Đấy là việc của em có liên quan gì đến anh chứ?”

“…”



27.

“Tôi biết một con đường lá vàng giăng lối, nơi đó yên bình và tươi đẹp vô cùng. Em có biết đó là nơi nào không?”

“Không biết…”

“Đó là con đường từ trái tim tôi mòn lối trải dài đến lòng em…”

“Tôi cũng biết một con đường lá vàng giăng lối, sương mù phủ kín và mịt mờ chẳng thấy được gì phía trước. Ở đó chúng tôi đi lùi, lùi về đâu anh biết không?”

“…”

“Lùi về quá khứ!”



28.

“Cầu vồng nhất định sẽ lên sau cơn mưa sao?”

“Nhất định…”

“Vì sao chứ?”

“Vì cầu vồng sau bão sẽ lên vì những người yêu thương nhau…”

“Đáng cười thật, một kẻ đơn phương như tôi lại nhìn thấy khoảnh khắc tươi đẹp ấy!”

“…”

“Ông trời…thật biết thương hại chúng tôi”

“Không…đó có lẽ là cách thế giới này nhân từ với những người cô độc”



29.

“Anh…anh có biết thế nào là mù đường không?”

“…”

“Là khi anh dắt tay em đến bất cứ đâu của thành phố này rồi bỏ em lại đó, em đều không rời đi”

“…”

“Không phải vì em không làm được gì để quay trở lại, mà là vì em tin…”



30.

“Sao em cứ ngồi đó mãi…”

“Tôi đợi một người đến, kéo tay đứng dậy. Vực dậy tất cả khổ đau và cay đắng…”

“Tôi…”

“Anh đương nhiên không phải anh ấy!”

“…”



31.

“Hôm nay là ngày bao nhiêu thế?”

“30”

“Tốt thật!”

“Có gì tốt chứ?”

“Tháng này chỉ có 30 ngày. Bớt được một ngày đớn đau về những chuyện lưu lại lâu rồi vẫn chưa qua…”



32.

“Cô gái ơi, em nhất định phải học cách mạnh mẽ mà bước qua. Đời này dài như vậy, vấp ngã không chỉ có lần này…”

“Con người ta đôi khi yếu đuổi chẳng phải vì không có kiên cường mà đi qua điều gì. Có chăng chỉ là tại một nơi nào đó, cái yếu đuối từng được dung túng mà vô tình biến trở thành thói quen”



33. Trích

“Anh, anh có biết tuyệt tình là gì không?”

“…”

“Là khi trời đang mưa. Anh thà để thân ướt đẫm chứ không chịu cùng em che ô…”



34. Trích

“Hồi đó anh yêu em không?”

“Còn em?”

“Em vẫn luôn yêu anh!”



35.

“Anh, anh có biết tàn nhẫn nhất giữa hai người yêu nhau là gì không?”

“Xa cách”

“Không phải…”

“…”

“Đó là khi rõ ràng có hai sự lựa chọn riêng biệt nhưng con người ta thường chọn cách buông tay thay vì cố gắng nán lại”

“Có những mỏi mệt thật sự không còn cách nào nán lại nữa đâu em…”

“Thế sao? Điều tốt đẹp nhất trên thế giới này, đó là mỗi ngày tỉnh dậy chúng ta đều muốn vì người kia mà cố gắng thật nhiều. Đó là ngày mỏi mệt không có chỗ để dung thân…”



36.

“Rốt cuộc hai người vì cái gì mà thành ra kết cục này?”

“Vì khi người ta nhất quyết muốn rời đi, chúng ta thì lại chẳng có năng lực thay đổi chấp niệm của người đó…”



37.

“Cô gái, những cơn ác mộng sẽ đến vào mỗi đêm nếu ban ngày em cứ mải nghĩ về nó”

“Phải vậy không?”

“Đêm qua ngủ không ngon giấc phải không?”

“Phải! Nhưng chẳng phải vì cơn ác mộng nào!”

“…”

“Mà là vì những giấc mộng đẹp trường tồn trong dĩ vãng…”



38.

“Hôm qua tôi vừa xem xong bộ “Hôn lễ của em”, đau đớn thay mà khóc cả một buổi tối…”

“Có gì đáng để đau đớn thế?”

“Họ bỏ lỡ lẫn nhau, 15 năm…”

“15 năm…”

“Tôi cũng vừa mới bỏ lỡ một đời. Chỗ này, chỗ này đau đớn lắm. Có thể đau thay tôi một chút được không?”

“…”

“Tôi không có 15 năm như họ. Tiếc là tôi ngay cả cơ hội bên người 15 năm cũng không có…”



39.

“Điều gì có thể khiến em khóc?”

“Đơn giản lắm…”

“…”

“Có nhìn thấy chiếc lá vàng sau cuối trên cành cây bên ánh đèn mờ kia không?”

“Sao thế?”

“Có lẽ tôi sẽ khóc vào lúc nó lìa cành”

“Tại sao?”

“Bởi, con người ta khi mang một tâm hồn yếu đuối và nhạy cảm. Thì mỗi sự vật, sự việc trong mắt họ đều có một linh hồn tương giao”

“Ai sẽ khóc vì một chiếc lá rơi chứ?”

“Không, người ta khóc vì sự rời đi khi còn chưa muốn của nó”

“Sao em biết?”

“Trái tim tôi nói như thế!”



40.

“Tôi muốn kể một câu chuyện đau lòng…”

“Được, tôi đang lắng nghe đây”

“Có phải chuyện khiến người ta đau lòng nhất sau chia tay là người kia như bốc hơi mà biến mất khỏi cuộc sống của mình không?”

“Vậy sao? Tôi cũng có một câu chuyện đau lòng…”

“…”

“Đau lòng hơn cả như vậy đó là họ vẫn ngày ngày tồn tại trong cuộc sống quanh đây. Thế nhưng, đã không còn là gì với ta nữa…”



41.

“Em nhìn bầu trời trên cao kia đi…”

“…”

“Mỗi một ngôi sao đang phát sáng tượng trưng cho một người chúng ta chan chứa yêu thương”

“Có thể hái chúng xuống không?”

“Chúng sẽ tự rơi xuống nếu trái tim em một mực hướng về”

“Vậy sao? Trong tim tôi có một ngôi”

“…”

“Thay tôi treo nó lên đi. Tôi mệt rồi, không thể yêu thương được nữa”



42.

“Sắp vào thu rồi…”

“Có gì quan trọng sao?”

“Em thích mùa nào trong năm?”

“Tôi từng thích xuân hạ thu đông cả bốn mùa…”

“Tại sao lại là đã từng?”

“Bởi anh ấy từng ở đây suốt những năm tháng đó!”



43.

“Nếu một ngày nào đó em bất chợt gặp cơn mưa lớn, anh sẽ đến đón em chứ?”

“Không…”

“Sao lại thế?”

“Đến lúc em phải trưởng thành rồi, em phải tự mình bước đi…”

“Anh…”

“Tôi thật sự phải đi rồi…”



44.

“Lâu rồi không gặp!”

“Em khỏe không?”

“Ổn, ổn hơn ngày đó…”



45.

“Em thích hoàng hôn hay bình minh hả cô gái?”

“Có lẽ là hoàng hôn?”

“Tại sao không phải là bình minh? Bình minh đẹp như vậy mà…”

“Tôi không tin vào những thứ quá đẹp đẽ. Có lẽ sau tất thảy những cái đẹp đẽ lúc bình minh, sau một ngày chán chường mỏi mệt, đến khi hoàng hôn về là bức tranh tĩnh mịch và an yên…”

“…”

“Tôi chỉ cần tĩnh mịch và an yên. Đời này thế là quá đủ…”



46.

“Cảm ơn vì tất cả!”

“Tất cả những gì chúng ta có chỉ để đổi lấy một tiếng cảm ơn thôi ư?”

“…”

“Em còn muốn gì?”

“Em còn có thể muốn gì…”



47.

“Chúng ta thường mất nhau theo cách nào?”

“Cuối cùng cũng mất nhau, theo cách nào cũng là mất mát…”



48.

“Tóc của cậu đẹp như vậy tại sao lại cắt đi?”

“Chúng tôi chia tay rồi…”

“Vì đau lòng mà cắt tóc ư?”

“Vì anh ấy từng thích vuốt ve mái tóc ấy…”



49.

“Chúng ta nên chọn người thương mình hay chọn người mình thương?”

“Những năm tháng tuổi trẻ hãy cứ đến bên người mình thương đi…”

“Tại sao lại là tuổi trẻ?”

“Bởi đó là những năm tháng ta vấp ngã, đứng lên rồi lại vấp ngã rất nhiều lần”

“Sau đó thì sao?”

“Về sau chúng ta sẽ biết cách trân trọng người thương mình thật nhiều”



50.

“Em không mong cầu anh hối hận đâu...”

“...”

“Chỉ mong vào một khi nào đó của ngày rộng tháng dài anh chợt nhận ra ngày kia anh đã đánh mất một điều bình lặng mà đáng giá...”


51.

“Nếu sau này có người hỏi về quá khứ của em, em sẽ thật lòng trả lời họ chứ?”

“Sẽ...”

“Sẽ như thế nào?”

“Sẽ nói với họ rằng trong quá khứ ấy tôi từng thương tổn, từng ngã đau, từng suy sụp vì một người con trai khác”

“Thành thật đến vậy à?”

“Đúng...”

“Em không sợ người ta không coi trọng em hay sao?”

“Thành thật như vậy để họ biết, trong quá khứ tôi từng là một cô gái bị tổn thương. Hi vọng tương lai về sau, nếu có thể...nhất định đừng làm tôi tổn thương thêm nữa...”

“...”

“Tình cảm vốn không phải chuyện coi trọng lẫn nhau mà là trân trọng lẫn nhau. Nếu anh ấy không trân trọng sự dễ vỡ của tôi, sao tôi còn dám đi cùng anh ấy quãng đời còn lại...”



52.

“Tình yêu cũng chỉ là tình yêu thôi, không thể là cuộc sống này được. Tôi đi rồi em vẫn phải sống tiếp...”

“Anh, chẳng có ai chết đi vì sự ra đi của một người đâu...”

“Vậy thì tốt!”

“Nhưng anh, hỉ nộ ái ố là cuộc sống, yêu thương khao khát cũng là cuộc sống”

“...”

“Cái chết không đáng sợ. Đáng sợ là những kẻ đang sống nhưng trong lòng thì chất chồng chết lặng...”

“...”


53.

“Cô gái, em bị thương rồi. Để tôi giúp em...”

“Đừng...”

“Để tôi giúp em...”

“Đừng! Tim tôi cũng đang chảy máu”

“...”

“Tôi sợ! Nếu băng bó lại những vết thương khác chỗ ấy sẽ ganh tị mà cuộn lên...”



54.

“Em có tin vào tình yêu không?”

“Tin...”

“Vậy sao em mãi không yêu ai?”

“Vì tôi còn tin vào thực tế nhiều hơn. Yêu rồi...sẽ rất thống khổ!”


55.

“Em từng đơn phương không?”

“Ai mà không từng đơn phương cơ chứ?”

“Là chuyện từ lúc nào?”

“Tôi đơn phương một người từng xem tôi là tất cả...”

“Vậy bây giờ...”

“Chúng tôi không là gì cả...”


56.

“Rốt cuộc khi nào chúng ta mới trưởng thành?”

“Đó là khi em nhìn bất công trên thế giới này mà chỉ biết cam chịu, không còn than trách hay bất bình gì nữa...”

“Tất cả chúng ta rồi sẽ phải trưởng thành thôi đúng không?”

“Đúng...”

“...”



57.

“Gu người yêu của cậu là gì?”

“Rất lâu trước đây tôi từng nghĩ. Tôi sẽ yêu một chàng trai cao hơn tôi nửa cái đầu, mặc áo sơ mi trắng và cái nhoẻn miệng tựa như ánh mặt trời...”

“Tại sao lại là rất lâu trước đây?”

“Bởi cho đến khi gặp được anh ấy. Tôi đã đem lòng yêu thích một người không phải gu của tôi!”



58.

“Em có biết điều làm con người ta tiếc nuối nhất là gì không?”

“...”

“Đó là vào một ngày nắng xanh, tại cái nơi thân thuộc nọ trong bốc em nhìn thấy bóng hình đó...”

“Rồi thì thế nào?”

“Nhưng tất cả chỉ là bỗng chốc, tất cả chỉ là lướt qua...”



59.

“Em mệt rồi phải không?”

“Phải…”

“Vậy sao còn không chịu buông xuống những chấp niệm trong lòng. Chúng cư trú ở đó thật lâu rồi đấy…”

“Buông bỏ thì sẽ tiếc, cố giữ thì sẽ đau. Tôi nên làm gì đây?”

“…”



60.

“Cảm giác an toàn là khái niệm toàn vẹn đến thế nào anh biết không?”

“Là bất cứ trên đoạn đường nào em đi, chỉ cần quay đầu ngoảnh lại sẽ nhìn thấy tôi ở phía sau…”

“Không, không phải..”

“…”

“Đó là khi anh cầm tay em, bước song song, hai chiếc bóng đổ chồng lên nhau. Đó là khi lạc đường em nghĩ đến anh đầu tiên để tự trấn an mình. Đó là khi một ngày không còn liên lạc nhưng em vẫn biết anh của em ở đâu…”



61.

“Em dạo này ổn không?”

“Ổn ư? Thế nào mới được coi là ổn đây?”

“…”

“Anh đến mang cả trái tim và tất cả vốn liếng đời này của tôi đi khỏi. Sau đó anh hỏi tôi, tôi có ổn hay là không ư?”

“…”

“Nếu nói ổn trước mặt anh, nhất định đó là một câu nói dối để trả thù”

“…”

“Thế mà sau tất cả, tôi vẫn không nỡ dối lừa hay thù hằn anh…”



62. (Trích)

“Nếu anh tận mắt chứng kiến cô gái ấy đã phải vất vả, khổ sở thế nào để quên đi bóng hình anh, có lẽ anh đã không gieo trong lòng cô ấy quá nhiều ảo tưởng đến như vậy. Cô ấy đến với anh bằng tất cả thành tâm, tại sao anh nhất định phải đối xử với cô ấy bằng nhẫn tâm kia chứ?”

“…”

“Yêu một người không có tội, bởi vì quá yêu mà lụy một người, thực sự rất đáng thương”

“…”

“Anh sẽ không bao giờ hiểu cảm giác tự dằn vặt bản thân rằng: “Mình đã làm gì sai cơ chứ?”. Rồi cứ thế mang những vết thương theo suốt quãng đời sau này…”



63.

“Em từng yêu xa không?”

“Từng!”

“Khoảng cách ấy có đáng sợ không?”

“Cái hạnh phúc của những người yêu xa đó là họ được nhớ về nhau và khao khát ở bên nhau”

“…”

“Còn đáng trân trọng hơn là những người ngày ngày bên cạnh nên không còn sợ mất…”

“Như thế không phải rất tốt sao?”

“Thế rồi đến một ngày đột ngột mất đi. Họ lấy “nếu như”, “giá như” để làm cái cớ mà hối hận…”



64.

“Có một ngày, người đó mời em đến dự lễ kết hôn của họ em sẽ đến chứ?”

“Sẽ đến…”

“Em sẽ bình thản mà chúc phúc họ sao?”

“Tôi đến để trả lại chiếc mặt trời vàng treo mãi trong lòng tôi cho cô ấy…”



65.

“Em có biết sự thật hiển nhiên rằng, cho dù hôm nay bầu trời có sập xuống thì ngày mai vẫn sẽ vô tình mà đến thôi…”

“…”

“Thế nên chẳng có chuyện gì đáng sợ đâu, chỉ có con người ta vì quá nhu nhược mà không dám bước qua mà thôi”

“Vậy nên tôi chỉ có thể nhu nhược mà hi vọng…”

“Hi vọng điều gì?”

“Hi vọng ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay…”



66.

“Đừng níu kéo tôi. Sau này, có một ngày nhất định em sẽ hối hận và cảm thấy mình ngu ngốc đấy”

“Anh, đó không phải ngày mai hay hôm nay…”

“Đừng làm tôi thương hại em!”

“Quá khứ không sửa chữa được, tương lai không đoán trước được nhưng thực tại thì có thể đổi thay”

“…”

“Nếu phải lựa chọn một ngày để hối hận, có lẽ nếu thời điểm đó không làm vậy, với em chính là một loại hối hận!”



67.

“Điều duy nhất chúng ta nên làm là đợi những xúc cảm đi qua, đợi năm tháng bình lặng trở về, đợi cả những vết trầy xước khô lại rồi chóc vảy…”

“…”

“Đợi đi, vết thương nào rồi cũng lành…” – Trích.



68.

“Có bao giờ em thật sự quên đi người đó chưa?”

“Có, rất ít khi…”

“Rồi sau đó thì sao?”

“Rồi sau đó nhìn một vật gì thân thuộc, tôi lại nghĩ đến ánh mắt anh từng dành cho tôi. Và thế là tôi bắt đầu dao động…”

“Những thứ thân quen đó…”

“Nhiều lắm, tôi khóa trong một ngăn tủ, vứt chìa khóa đi thật xa. Thế mà có những ngày thật sự muốn tìm về, tôi không thương tiếc mà phá khóa…”

“…”



69.

“Trước đây tôi từng nghĩ sự xa cách của Tôn Gia Ngộ là đáng thương và đáng tiếc nhất…”

“Không phải thế sao?”

“Sau này mới biết, sự xa cách của cái chết đồng thời cũng là nhẹ nhàng nhất”

“…”

“Mai Mai có thể ôm anh của cô toàn vẹn cho dù nuối tiếc, đó là cái kết không thể thay đổi. Chứ trăm người xa cách mỗi người một ngả, mỗi người mỗi phương…rồi họ sẽ lại nhìn người ấy hạnh phúc bên người khác, như thế tàn nhẫn biết mấy…”



70.

“Này, em sau cuối còn nuối tiếc điều gì không?”

“Những gì có thể đã làm rồi, những gì không thể tôi cũng đã làm…”

“…”

“Cảm giác tiếc nuổi có thể sẽ theo tôi cả đời này. Nhưng ít nhất tôi được sống trong thanh thản…”



71.

“Những lúc rảnh cậu thường làm gì?”

“Thường khóc…”



72.

“Đó là vào một chiều mưa gió ngập trời, tôi đứng trước cổng trường. Vô tình ngoảnh lại mà bắt gặp ánh mắt ấy mải miết nhìn mình…”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi vì không muốn bỏ lỡ ánh mắt ấy mà lưu lại bên người, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác…”

“Sau đó…”

“Không có sau đó nữa…”



73.

“Biết gì không? Tất cả những điều ngọt ngào trước đó rồi sẽ có một ngày trở thành cay đắng…”

“Tại sao lại như vậy?”

“Bởi lẽ khi chúng ta quá quen với những ngọt ngào thường trực, bất hạnh đến. Không ai kịp trở tay cả, thế là cay đắng cứ thế mà đắng cay…”



74.

“Sau khi anh ấy đi khỏi, tôi chợt nhận ra một bài học…”

“Là gì thế?”

“Đó là cho dù trong tay bạn chẳng có gì cũng nhất định, nhất định phải trân trọng những người đang còn bên cạnh”

“…”

“Không ai biết được khi nào họ sẽ đi càng không có ai dám chắc rằng họ sẽ ở bên ta mãi mãi…”



75.

“Ngày mai, ngày kia hoặc ngày kia nữa. Rồi sẽ đến một ngày em thật sự buông bỏ những đè nén trong lòng, mỉm cười đón nhận những dấu chân khác bước vào đời em. Nắng sẽ vẫn lên mà, hà cớ gì phải vì ai đó mà bỏ lỡ một ngày đẹp trời…”

“…”

“Chỉ cần em có lòng tin, bao lâu cũng đều là không quan trọng. Cứ từ từ thôi, đời người dài lắm, em nhất định phải bước đi từ từ, để không vấp ngã nữa, để không đi sai đường nữa…”



76.

“Những kẻ lụy tình sống thế nào?”

“Họ vẫn sống, vẫn sống cuộc đời bình phàm mà thôi. Chẳng thể nào cả!”

“…”

“Chỉ có điều trái tim và tâm hồn họ hoàn toàn chôn vùi trong mớ sắt vụn cũ nát”





77.

“Cô gái ơi, nếu cho em một điều ước. Em muốn ước ao điều gì?”

“Chẳng muốn gì nhiều, chỉ ước đời này bình bình an an”

“Em...không muốn lấy lại những gì đã bỏ lỡ hay sao?”

“Đó là dư vị cuộc sống”

“…”

“Là xúc cảm để ta thành trưởng, để ta lớn lên hoặc dịu dàng đi theo năm tháng. Những gì chúng ta từng lỡ dở đôi khi không phải để được lấy lại hay làm lại một lần, nó chỉ dạy chúng ta rằng cuộc đời này hạnh phúc nhất chính là bình yên…”



78.

“Tôi vừa mới lặng lẽ vào trang cá nhân của anh ấy…”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi bật khóc..”

“Sao vậy?”

“Vì ở đó chẳng còn thứ gì thuộc về tôi nữa…”

“…”



79.

“Khi chúng ta còn yêu, mỗi cành cây ngọn cỏ đều phát ra thứ ánh sáng rạng rỡ lạ thường...”

“Thật sự như thế ư?”

“Không biết nữa. Có lẽ bởi trái tim ta khi ấy đập nhịp nhàng và khát khao thật nhiều, cũng có lẽ bởi khi ấy ta đang yêu đời và yêu ngưười biết mấy...”

“Thế còn khi hết yêu?”

“Khi đó mỗi cành cây ngọn cỏ trở nên ảm đạm, bất lực và vô tri...”

“Tại sao?”

“Bởi khi đó tim ta đang chết, bản thân ta cũng chẳng còn tha thiết biết thế giới này đang ngủ say hay làm gì...”



80.

“Tôi có một cậu bạn thân...”

“Con trai sao?”

“Phải! Hoặc không phải là thân, nhưng chúng tôi rốt cuộc có quan hệ gì thì tôi cũng chẳng rõ nữa...”

“...”

“Sau đổ vỡ, đó là người duy nhất xoa dịu tôi...”

“...”

“Có vài đêm cùng lang thang tới sáng, vài đêm ngủ không yên giấc phải chạy đến thay tôi che mưa, lại có vài đêm đưa vai ướt áo cả tuần trời...”

“...”

“Còn nữa, có những đêm cậu ấy không dám ngủ say vì sợ tôi nửa đêm tỉnh giấc mà khóc một mình”

“Thật sự có một người như vậy sao?”

“Phải, có lẽ đó là may mắn duy nhất ông trời để lại cho tôi...”



81.

“Tin nhắn nào có thể khiến em lập tức bật khóc…”

“Anh về rồi đây!”



82.

“Yêu nhau vào mùa dịch là trải nghiệm gì?”

“Chúng tôi mất nhau nhanh hơn một chút…”



83.

“Có người nói với tôi đừng như thế, đừng để người khác biết em đang tổn thương…”

“Đừng để họ có cơ hội thương hại em”

“Tôi không ngại ngần việc cho người khác biết mình đang như thế nào. Bởi những kẻ yếu đuối thường chẳng nghĩ suy được nhiều điều, họ yếu đuối đến mức chỉ khi những người xung quanh biết được họ đang đau đớn trong lòng họ mới có cảm giác an toàn…”

“…”



84.

“Anh, hôm nay em có thể ngẩng lên nhìn trời mà nói không sao rồi, đều không sao rồi…”

“…”

“Em buông bỏ nhé, buông bỏ tất cả những thứ em từng tha thiết và kì vọng bằng cả mạng sống…”

“…”

“Em mệt quá, mệt đến mức hai tay chẳng còn sức nắm giữ cơn gió nào…”

“…”

“Anh, em quên được anh rồi!”



85.

“Thời gian liệu có thể quay trở lại hay là không?”

“Để làm gì?”

“Để sữa chữa những lỡ dở nơi quá khứ...”

“Em biết không, Hoàng Vũ Huyên năm đó mất đi Vương Thuyên Thắng...”

“Thì sao chứ?”

“Trần Vận Như gặp thêm Lý Tử Duy một lần nữa, họ bên nhau một lần nữa. Vượt qua cả không gian và thời gian chỉ mong mỏi lại được lưu lại bên nhau. Nhưng rồi, em biết kết cục là gì không?”

“...”

“Bất kể là gặp lại nhau trong không gian quá khứ hay tương lai cũng chỉ có một người có kí ức về những điều đã qua...”

“...”

“Và rồi đến cuối sau, họ vẫn là họ. Nhưng chẳng còn ai nhớ gì về nhau nữa!”

“...”



86.

“Này, hết dịch cậu có dự định gì không?”

“Không, tôi chỉ muốn trở về Hà Nội. Ngồi bên chiếc ban công quen thuộc, nhìn lại ánh đèn đường hắt ngang tầm mắt. Ngồi đó mà nghĩ mãi về những cái đã qua, sau này và hiện tại. Tôi kì thực, kì thực nhớ nơi đó quá!”



87.

“Xin lỗi, tôi tạm thời không thể thích ai được…”

“Tại sao?”

“Tôi sợ mình sẽ ngộ nhận tất cả thành anh ấy…”

“…”

“Như thế tôi sẽ thấy mình rất ích kỉ và đáng hận…”



88.

“Ngày anh ấy đi, anh ấy nói với tôi đây sẽ là lần cuối cùng anh khiến em khóc...”

“Sau đó thì sao?”

“Anh ấy không biết. Cho dù anh ấy không ở đây...tôi vẫn vì người mà rơi lệ!”


89.

“Giá mà năm ấy anh cứ bỏ mặc em, để em một mình ướt đẫm qua cơn mưa khi ấy...”

“...”

“Có lẽ kết cục hôm nay đã không đến!”

“...”

“Có lẽ em, anh, chúng ta đời này kiếp này sẽ chẳng chút can hệ...”

“...”

“Em sẽ không vì tán ô năm nào mà xao xuyến suốt những mùa mưa”


90.

“Cậu có biết loại cảm giác có thể giết chết con người ta là gì không?”

“Là gì?”

“Chờ đợi...”

“Rất đáng sợ sao?”

“Chờ đợi bao lâu không đáng sợ...”

“...”

“Điều đáng sợ, là làm sao chúng ta có thể đứng mãi ở ga tàu hoả để đợi một chuyến bay muộn được đúng không?”


91.

“Cậu còn nhớ kỉ niệm đầu tiên của hai người không?”

“Còn nhớ...”

“Có sâu đậm không?”

“Anh ấy dắt tôi đi xem một bộ phim, là một bộ khiến tôi khóc xưng hai mắt từ đầu đến cuối...”

“Thê thảm như vậy...”

“Cũng có lẽ bởi vì như vậy. Nên đoạn tình ngắn ngủi mà chúng tôi có cứ hoài sướt mướt không thôi...”


92.

“Anh ấy luôn chúc tôi đời này gặp được người tốt hơn...”

“...”

“Nhưng anh ấy không biết, đối với tôi anh ấy mới là người tốt nhất!”


93.

“Bầu trời hôm nay có xanh không?”

“Có, mỗi ngày đều trong xanh”

“Thật sao? Rõ ràng trời sắp mưa...”

“Mỗi ngày bầu trời sẽ đều xanh để đáp lại câu hỏi của em. Có mưa bão hay giông tố cũng chẳng sao đâu”

“...”

“Tôi sẽ giấu nhẹm đi những điều đó!”


94.

“Anh ấy từng xin tôi dành 5 phút trước cổng nhà để nghe anh ấy nói...”

“...”

“Thế rồi đến ngày anh ấy đi, 5 giây cũng không muốn lưu lại mà vỗ về tôi...”


95.

“Sao em cứ buồn mãi thế?”

“Anh có từng đổ vỡ không?”

“Từng... Ai mà chưa từng chứ?”

“Lần đổ vỡ ấy rốt cuộc diễn ra như thế nào?”

“Tôi...tôi quên rồi!”

“Tốt thật! Còn tôi thì đang tan hoang hết cả, anh nói xem có đáng buồn không?”

“...”


96.

“Chúng tôi mập mờ 6 tháng, bên nhau 2 tháng và vĩnh viễn quên nhau...”

“Thế nên yêu thì cứ dũng cảm yêu đi, quãng mập mờ đó em vô tình cho người ta quá nhiều. Em biết không?”

“Cho đến mãi sau này tôi mới nhận ra, thật ra đoạn mập mờ đó là đoạn tình cảm đẹp nhất...”


97.

“Sao hôm nay em không khóc nữa?”

“Hôm nay...đến lịch của kiên cường rồi...”


98.

“Anh ta thương em không?”

“Có... đương nhiên có!”

“Đến nhường nào?”

“Chúng tôi thương nhau xong rồi!”



99.

“Cầu Nhật Tân lúc còn sáng đèn cũng đẹp lắm phải không?”

“Phải...”

“Có thể đưa tôi đi không?”

“Chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ đưa em đi...”

“Sao anh không hỏi có phải tôi vì anh ấy mà mới muốn nhìn thấy nó hay không?”

“Tôi không quen anh ấy nào cả, tôi chỉ muốn làm tất cả cho em...”



100.

“Ngày thứ 30. Anh, cuối cùng em cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn trời mà nói không sao rồi, đều không sao...”

“...”

“Có lẽ anh cũng mệt khi cứ phải thong dong trong tâm trí em mãi...”

“...”


END.






1628210418651.png
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom