TRUYỆN

by admin

Gã và cô cùng ở chung tầng trong một căn nhà cho thuê. Thi thoảng gã gặp cô trên sân thượng phơi đồ. Gã phơi sách còn cô thì phơi đồ lót.

Gã chưa thấy cô gái nào có nhiều đồ lót đẹp như thế. Sau này cô cũng nói với gã rằng chẳng có đứa con gái nào mua nhiều đồ lót đẹp và đắt tiền như cô cả.

“Anh rảnh không? Phơi đồ cùng em đi”.

Cô ôm gọn chiếc chậu nhỏ trên tay, trong chậu là mấy bộ đồ lót bằng ren, bằng bông, đủ mọi kiểu dáng và màu sắc mỉm cười với gã .

Gã gật đầu. Gã làm một cách ngượng ngùng và vụng về như một đứa trẻ, mãi mới treo được một chiếc áo lên mắc.

Mặt gã đỏ bừng khi luồn chiếc quần lọt khe màu đỏ của cô vào mắc treo. Từng món đồ lót đều nhỏ nhỏ xinh xinh và có mùi thơm. Mùi hương từ cơ thể cô dù đã giặt kỹ nhưng vẫn toả hương thơm.

“Lần đầu của anh hả”. Cô phá lên cười.

“Đúng rồi”. Gã cũng cười. “Mấy đồ này mong manh quá. Cứ phải nhẹ tay như với con gái vậy”.

“Nghe vậy thì anh chưa đánh cô nào luôn?”.

“Hiện tại thì chưa”.

“Vậy kể em nghe chiến tích đặc biệt nhất của anh đi”

“Anh từng phải đi mua băng vệ sinh rồi. Hơi xấu hổ nhưng lại được cô bán hàng khen hết lời”

“Mua cho bạn gái anh hả?”

“Một cô gái anh yêu đơn phương”.

“Tội thế. Anh toàn làm những việc tế nhị cho con nhà người ta mà chẳng xơ múi được gì hết”. Cô cười.

Từ hôm đó, cứ khi nào gặp cô thì gã toàn tủm tỉm cười. Cô nhíu mày nói gã đang tưởng tượng bậy bạ đúng không.

“Em cứ nghĩ xem, phơi từng đó đồ lót thì sao mà không nghĩ cái này cái kia được”.

“Anh liệu hồn đấy”.

———————————-

Lần thứ hai gã phơi đồ với cô, nhưng không phải là đồ lót mà là quần áo mặc hàng ngày. Toàn là những trang phục cơ bản và rẻ tiền.

Gã hỏi cô tại sao lại đầu tư vào thứ không ai nhìn thấy như đồ lót.

“Có phải vậy đâu. Sẽ có một, hai người may mắn được thấy em diện đồ lót nhảy tưng tưng trên giường trước khi làm tình mà”. Cô bông đùa cười không thấy mặt trời đâu.

“Thế tại sao anh lại phơi sách suốt ngày thế. Anh hay đổ nước khi đọc lắm sao?”. Cô hỏi gã

“Anh hay mua sách cũ ở một chỗ thu mua ve chai. Sách cũ mà bị ướt nữa thì rẻ như cho”.

“Anh nghèo lắm sao mà phải mua sách cũ và ướt”.

“Bí mật”. Gã nhìn vào mắt cô mỉm cười.

“Okay. Thế anh muốn biết tại sao em mê đồ lót đẹp không?”

“Có”.

“Nhưng nói lúc nào thì em chưa biết. Có thể là ngày mai, ngày kia hay 100 năm sau nhé. Lêu lêu.

———————————

Từ hôm ấy gã tán cô.

Gã gặp cô trên sân thượng, trong lúc hai đứa lại phơi đồ lót thì gã hỏi thẳng rằng phải làm thế nào để bước vào thế giới của cô.

“Thế giới của em luôn có anh mà. Như 8 tỷ con người khác, chúng ta cùng chung sống với nhau đó thôi”.

“Ý anh là anh phải làm thế nào để bước vào thế giới mà ở đó được thấy em mặc đồ lót”.

“Ái chà. Hôm nay uống mật gấu hay sao mà bạo dạn thế”. Nàng nè lưỡi trêu gã. “Sẽ có lúc đó chứ, nhưng chỉ khi em cho phép”.

“Và còn lâu em mới cho phép chứ gì?”.

——————————

Ba năm sau gã gặp lại cô. Dù không thuê cùng một chỗ nữa nhưng gã vẫn giữ liên lạc với cô.

Lần này gã mời cô đến nhà ăn tân gia. Sau những năm làm việc như điên thì gã cũng đã mua được một căn nhà cách Hà Nội 14 cây số. Xa trung tâm nhưng lại có khoảng sân nhỏ phía sau nhà.

“Bí mật của anh đấy”. Gã nhún vai nói khi hai đứa ăn tối với nhau.

Đó cũng là lúc gã thoát khỏi công việc văn phòng. Với khoản tiết kiệm bấy lâu, gã muốn viết lách và nuôi mèo. Đó là những gì gã kể với cô.

Tối hôm nay cô ở lại ngủ với gã. Như ba năm trước, đồ lót cô mặc vẫn là loại hảo hạng nhất.

“Em đặt may riêng đó. Đẹp không?”.

“Đẹp. Nhưng trông đắt tiền đó. Không phải của sugar daddy mua cho đấy chứ”?.

“Ghê chưa, giờ anh còn biết đùa cơ đấy”. Cô cười nắc nẻ kéo gã lại không phải hôn mà cắn.

“Biết sao em lại tốn tiền mua đồ lót đẹp không?”.

“Em kể đi”.

“Vì đồ lót là thứ đồ đẹp trong từng tiểu tiết nhưng vô hình và không phải ai cũng thấy được như anh đâu”. Cô cười rồi tiếp tục nói.

“Hồi nhỏ mẹ em chẳng có tiền nên em toàn phải mặc đồ lót xấu thôi. Mặc tới thủng cả lỗ mà vẫn không được mua mới”. Cô nằm ngửa ra kể cho gã nghe chuyện ngày xưa.

“Nhiều hôm đến trường em buồn và tự ti đến mức ngồi học mà bỗng dưng khóc. Không có đồ lót đẹp thì mặt đẹp cũng chẳng vui nổi. Người khác không biết nhưng mình biết. Cái nghèo làm cho bản thân không cảm thấy có giá trị gì hết”.

“Anh hiểu”. Gã gật đầu. “Anh từng phải đi bi tất thủng hàng năm trời mà”.

“Lớn lên em mới mua được những thứ tử tế cho riêng mình. Có những thứ rất nhỏ nhưng lại rất đẹp và tượng trưng cho con người em. Khi mua được đồ lót đẹp nghĩa là em không còn nghèo”. Cô đưa tay vuốt ve mái tóc, vầng trán và đôi môi của gã đầy dịu dàng.

“Khi không có cảm thấy nghèo nữa thì em biết mình đẹp. Và khi em tự mua được đồ lót cho mình thì em cũng tự do lựa chọn người ngắm mình mặc những thứ đáng yêu như thế”.

Cô ôm choàng lấy gã, đưa tay bóp miệng gã nhưng là hôn chứ không phải là cắn. Cô thì thầm vào tai gã rằng người gã có mùi ẩm mốc xen lẫn mùi nắng ban trưa. Giống như những cuốn sách của gã.

Còn gã lại đang lâng lâng mùi hương toát ra từ cô. Vẫn vấn vương và ám ảnh như ngày đầu tiên. Hương thơm từ cô theo cách nào đó đã thẩm thấu vào từng đồ lót cô mặc.

Photo: js.camelia

You may also like

Leave a Comment