tôi còn nhớ rất rõ buổi hẹn chiều mưa năm đó, ngày mà những nụ cười, tiếng yêu, những bức hình chụp chung giờ nằm gọn trong vùng ký ức. Ở thời điểm ấy, cả hai đều không hay biết đó là lần cuối chúng mình bên nhau.
hôm ấy em cười nghiêng trong nắng, lớp tóc mái ngô ngố bay bay trông đáng yêu cực. Em cắt nó vì một lần nghe tôi bảo thích con gái để mái ngố. Tôi cũng khoe em chiếc áo khoác mới của mình, kể cho em nghe về bầu trời xanh yêu thương tôi đã gói ghém từ tận thành phố xa xôi trở về.
tóc em thơm, thơm một cách đặc biệt và cuốn hút. Em ngồi dễ chịu trong lòng tôi, mắt ti hí nghịch ngợm cuốn sổ tôi vừa mua tặng, để mặc cho tôi cứ mân mê những sợi tóc ngoe nguẩy. Thỉnh thoảng trộm thơm lên má em, hít lấy hít để hơi ấm dịu hiền từ em. Vì đã có quá nhiều ngày cô đơn, nên một ngày bên em dường như là chưa đủ.
em trong mắt tôi là một cô sinh viên vô cùng trong sáng, nhẹ nhàng. Em trong tim tôi lại là một cô bé ương ngạnh, hay hờn dỗi, nhưng đáng yêu vô cùng. Em thường hát ở sau xe, thường choàng tay qua cổ tôi khi muốn thứ gì đó. Em không bao giờ chủ động nói nhớ tôi, mà chỉ hỏi “bao giờ anh về?”. Em cũng chẳng bao giờ xin tôi mua bất kỳ món gì, thành thật mà nói em là người con gái hiểu chuyện nhất mà tôi may mắn làm quen.
em như ánh dương, còn tôi chỉ như một bức tường, lạnh lẽo, khô khan và cứng nhắc. Tôi không thể chạy tìm em khi cả hai xảy ra vấn đề, không thể nắm tay em bước đi giữa trời đông giá buốt để em thôi cảm giác tủi thân giữa bao người. Tôi cũng không trả lời tin nhắn em kịp thời những lần em khoe về một cái trend hay trên tiktok. Những đêm em khó ngủ, tôi lại chẳng còn đủ sức để thức cùng em thâu đêm, hay kể chuyện dỗ em vào giấc.
chẳng nỡ nói cho em hiểu, rằng những khoảng trống mà em thiếu tôi ấy, không phải vì tôi đang ham chơi, đang chè chén hay đang ngao du ở trên giường cùng ai đó. Ngoài thời giờ dành cho em và gia đình, tôi như thằng nghiện việc cứ miệt mài bên trang tính và vật lộn với từng con số chồng chéo, để những ngày cuối tháng có thể dắt em đi ăn ngon, mua cho em nhiều chiếc đầm mới. Thêm vài cái cuối năm nữa có thể sớm rước em về chung một nhà. Tôi xem đó là trách nhiệm đáng có của mình, là hạnh phúc khi được cố gắng và yêu em.
em từng gửi cho tôi nghe bài hát này, vẫn là tôi chẳng kịp hồi âm. Hôm nay ngồi lại đây, ngay quán cà phê cũ năm ấy, tiếng nhạc chậm rãi rót từ từ vào tai tôi, như khẽ nhắc nhớ tôi rằng: em đã yêu một người có ước mơ, nhưng trong từng mộng mơ mà anh ôm lấy, luôn có Em mà…
