Kết hôn 5 năm, Giang Túc Vi biết rõ Lương Đình Dương có thói trăng hoa ong bướm. Thế nhưng cô vẫn vờ như mắt mù tai điếc, liên tục bỏ qua cho những lần sai lầm của anh.
Nhưng nói cho cùng, cô làm sao có thể sống một cuộc sống như thế cả đời được!
Đến một ngày, nhận được trên tay giấy xét nghiệm của bệnh viện, Giang Túc Vi liền cảm thấy cuộc đời thật lắm chuyện trớ trêu.
Đã không cho cô tình yêu, lại càng không cho cô sức khỏe để có thể tiếp tục sống tiếp!
–
Nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình mà Giang Túc Vi không thể ngừng hoài niệm về những ngày tháng tươi đẹp đó. Cậu bạn cùng bàn với đuôi mắt dài hơi xếch lên khi cười, nụ cười ngạo mạn đầy kiêu hãnh của thiếu niên mới lớn đó chính là hình ảnh khắc sâu trong lòng mà Giang Túc Vi mãi mãi không thể nào quên.
Người đó chính là Lương Đình Phi – hiện tại theo thời gian mài giũa, nét kiêu ngạo khi xưa giờ đây đã thu liễm đi ít nhiều. Thế nhưng Lương Phi mãi mãi là Lương Phi, sự kiêu hãnh của anh ta, sẽ không bao giờ mất đi được.
Truyện này do Lâm Mỹ Thiên cho phép Viet Writer đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của Viet Writer