Lạc Miên là một hoạ sĩ tự do có tiếng. Cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. “Bạch Dư Quân, em rất thích anh!” “Em ở đây. Sẽ không gì có thể làm tổn thương anh nữa.” “Anh làm bạn trai em nhé?” “Có em ở đây rồi, anh không còn một mình nữa. Em cùng anh vượt qua.” Anh mang theo một tuổi thơ bất hạnh và ám ảnh, anh mắc bệnh tâm lí, nhưng cũng là anh coi cô là tâm can, đặt lên đầu quả tim mà nâng niu cất giữ. “Anh sẽ ngoan mà. Anh nhớ Miên Miên, nhớ Miên Miên.” “Miên Miên, em là chiếc phao đã cứu sống anh giữa đại dương sâu thẳm nhầy nhụa” “Cảm ơn Ông Tơ Bà Nguyệt đã se duyên cho đôi ta.”
Truyện này do Chép tập viết cho phép Viet Writer đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của Viet Writer