Dương Chấn Uy chợt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí lặng im nãy giờ
“nhóc con, sao lại hủy hôn. Hắn ta không tốt với em?”
“không có, người đó rất tốt chỉ là bọn em không phù hợp” cô đoán nếu không cho anh một đáp án có lẽ anh sẽ truy hỏi cố đến chết
“không phù hợp?” Dương Chấn Uy cười khẩy, 7 năm trước sống chết đòi ở bên cạnh hắn ta, nay lại nói không phù hợp. Cô có thể tìm một lí do khác dễ tin hơn được không
Cô biết anh không tin, đến chính cô còn chẳng tin nổi lí do này
“lúc trước tuổi còn nhỏ cứ nghĩ rằng nếu yêu một người thì nhất định phải bên cạnh người đấy, nếu không sẽ không sống nổi. Sau này mới nhận ra tình yêu cũng không vĩ đại đến vậy, hơn nữa lòng người dễ đổi nay yêu người này mai cũng có thể yêu người khác. Có những người chỉ thích hợp đi cùng một đoạn đường ngắn mà thôi.”
Cô như đang kể về cô mà cũng hình như không phải. Kệ đi anh ấy muốn nghĩ như vào thì nghĩ.
Nghe cô nói xong đáy lòng anh chợt run lên từng đợt. Nỗi xót xa bủa vây, nhấn chìm anh vào vực thẳm.
Đúng dễ dổi thay nhất chính là lòng người và chỉ thích đi cùng nhau một đoạn đường lại là cô và anh.
Bước chân từng bước ngày càng nặng nề. Cơn gió đầu mùa như thể cuốn chặt lấy nỗi đau của hai người
Truyện này do Neyuh_doris cho phép Viet Writer đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của Viet Writer