“Chồng, hôm nay anh có về nhà không?” Cảnh Ly nhìn đồng hồ treo tường, ngập ngừng hỏi, “Hôm nay…”
Ba từ “sinh nhật em” cô còn chưa kịp nói hết, Hạ Hoài đã lạnh lùng cắt ngang:
“Không về, ngày nào cũng lải nhải, cô không thấy mệt à?”
“Em… chỉ muốn cùng anh ăn một bữa cơm.” Cảnh Ly hít sâu một hơi, vẫn chưa muốn từ bỏ, “Chỉ lần này thôi, được không?”
Bữa cuối cùng, trước khi cô rời khỏi. Thế nhưng nghe xong, Hạ Hoài vẫn chẳng may may để ý.
“Không.” Hắn cúp máy không chút do dự.
Đối với cô, Hạ Hoài lúc nào cũng là thái độ thiếu kiên nhẫn như thế.
Cảnh Ly ngẩn người nhìn màn hình điện thoại cho đến khi tắt hẳn, tầm mắt chẳng biết đã nhoè đi bao giờ.
“Vợ cậu gọi?” Đám bằng hữu bên cạnh Hạ Hoài quay sang, giọng điệu vô cùng châm chọc: “Chu đáo thật nha.”
“Vợ?” Hạ Hoài ném điện thoại sang một bên,cười nhạt: “Cô ta không xứng”
Truyện này do Nguyễn Đạt cho phép Viet Writer đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của Viet Writer