Chúng mình cưới nhau và muộn con 3 năm do mình khó chuyện có con. Lần đầu chúng mình làm IUI. Đậu ngay lần đầu, vui mừng chưa được bao lâu thì mình bị thai ngoài tử cung. Phải mổ cấp cứu vì ra nhiều máu. Lần đó chúng mình cũng khó khăn, tiền làm IUI còn không nhiều xong lại mổ thai ngoài. Mình thương em bé mới được 5 tuần tuổi, thương chồng phải chạy vạy liên tục. 2 vợ chồng vừa chờ thủ tục để mổ vừa ôm nhau khóc. Lần đó mình nghĩ như thế đã khổ lắm rồi. Sau này nhất định con sẽ lại về với chúng mình 1 cách trọn vẹn. Sau đó hơn 1 năm mình có thai lại. Nhưng mới tuần trước, mình lại không giữ được con ở tuần 26. Lần thứ 2 này may mắn chúng mình có con tự nhiên, vui lắm. Mình giữ gìn, chăm chỉ đi khám chỉ mong con bình an. Tuần thứ 21 cảm nhận được con máy mình vui lắm, tối nào 2 vợ chồng cũng nói chuyện với con. Vậy mà tuần thứ 25 mình đi khám vẫn bình thường, sang tuần 26 mình bị ra máu, đi khám luôn nhưng ối đã thõng xuống, tử cung nở 2 phân. Bác sĩ cho truyền thuốc để giữ con nhưng không được. Mình phải mổ gấp vì cơn co tử cung liên tục. Em bé lúc đó mới chỉ 600g. Bác si nói giờ chỉ tùy vào số của con có sống được không. Trong đầu mình lúc đó chỉ nghĩ được con sẽ sống, sẽ có kì tích xảy ra. Lúc mổ xong mình hỏi bs con em có cứu được không, bs bảo con em đang ở phòng hồi sức. Mình cứ nghĩ chắc con ở đó là con còn cứu được. Mình cứ mong là vậy cho đến khi bs cho chồng mình vào thăm mình. Mình hỏi chồng là con mình đâu anh. Chồng mình bật khóc bảo con mất rôi, người con tím tái hết vào, mất ngay sau khi mổ. Lúc đó mình thật sự không muốn sống nữa. Tại sao chỉ còn 1 thời gian ngắn nữa là được gặp con mà giờ lại thành thế này. Sao lại khổ như vậy. Mình thương con, thương chồng. 5 ngày nằm viện mà mình cảm giác như chết dần. Các mẹ đều có con nằm cạnh, trò chuyện cùng con, cho con bú sữa. Còn mình thì phải uống thuốc cắt sữa, con thì đã mất. Mình còn không được nhìn con lần cuối. Đau lòng lắm. Chồng mình chỉ biết động viên chuyện đã qua rồi, em khỏe là ổn thôi, con biết bố mẹ thương nó chắc nó cũng vui.
5 ngày nằm viện chồng cứ chạy qua chạy lại lo thủ tục giấy tờ rồi lo bữa ăn, sinh hoạt cho mình. Mình thấy vừa có lỗi, vừa đau đớn. Tại mình không bảo vệ được con, làm chồng phải lo lắng. Từ khi cưới nhau, chồng mình đã vì mình mà chịu khổ biết bao nhiêu. Cho đến hôm qua, về nhà. Mình vẫn khóc vì nhớ con. Chồng vẫn bên cạnh động viên. Nói nhiều chuyện cho mình quên đi. Vậy mà buổi tối, chồng mình nằm, Nước mắt chảy ra. Mình thấy cũng bật khóc, 2 đứa cứ ôm nhau khóc. Thương con, nhớ con, thương số phận 2 đứa mình. Những chuyện tồi tệ đều xảy ra. Mất con, mình lại mổ phanh thế này. Phải kiêng mấy năm nữa mới nghĩ đến chuyện có con, trong khi mình lại khó. Suy nghĩ của mình ko thể tích cực nổi. Tâm sự với mọi người mong những lời động viên từ mọi người…
