“HUỆ ƠI, DẬY ĐI THẮNG RỒI”

by admin

Đó là một buổi chiều Kuala Lumpur (Malaysia) ngập nắng tại SEA Games 2017. Kết thúc nội dung 5000m, có hai vận động viên Việt Nam ôm lấy nhau ở vạch đích, một trong số đó là Nguyễn Thị Oanh.

Oanh giành được vàng, còn Phạm Thị Huệ huy chương bạc. Sau khi về đích Huệ kiệt sức nằm dài trên sân Bukit Jalil, Oanh chạy đến dìu người bạn thân dậy và vỗ về: “Huệ ơi, dậy đi thắng rồi”. Cả hai ôm nhau và khóc. Tôi vừa bấm máy và cũng rớm nước mắt.

Ngày đó Oanh mới trải qua quá trình dài điều trị căn bệnh thận quái ác, và những người lạc quan nhất cũng không nghĩ được cô gái Bắc Giang nhỏ bé này sẽ quay trở lại đường chạy và vươn lên đỉnh Đông Nam Á.

Sáu năm trôi qua kể từ khoảnh khắc đó, tối qua Oanh lại sải bước tại Phnom Penh và giành cú đúp huy chương vàng không tưởng ở hai nội dung chạy đường dài và cách nhau chỉ gần 30 phút…

Đằng sau tấm huy chương vàng là mồ hôi, máu và nước mắt…và đôi khi là sự tủi thân với một mức thù lao chưa xứng đáng. Nhưng tôi nghĩ, với Oanh và nhiều vận động viên thể thao Việt Nam khác, được khoác lên mình màu áo của tuyển quốc gia với ngôi sao vàng trước ngực. Đứng trước đường đua, họ luôn gạt bỏ tất cả và chỉ nhìn về phía trước với niềm tự hào, tự trọng, tự tôn dân tộc.

Cảm ơn Oanh với những khoảnh khắc thiện lành em đã tạo ra và “chạm” tới bao trái tim người Việt.

Nguồn: Nguyễn Khánh

You may also like

Leave a Comment