Phạm Hoàng Nhật Dương _ Trương Gia Mỹ
_ánh dương và mặt trăng_
Hôm ấy là một buổi chiều mưa giông, sấm sét, người không ô như tôi và Nhật Dương buôc phải ở lại nhà đa năng của trường để trú. Ở cái hôm định mệnh ấy, tôi gặp được cậu – vì sao sáng chói đưa tôi về với bầu trời đêm yên ả và mơ mộng. Liệu cậu có vì mặt trời sáng chói mà bỏ quên mặt trắng ẩn hiện không?
Tác phẩm: Cậu có vì mặt trời sáng chói mà bỏ quên mặt trắng ẩn hiện không?
Tác giả: Phương Thùy
Truyện này do phwnthuy. cho phép Viet Writer đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của Viet Writer