Hi vọng sau khi đọc những cuộc tình nhiều sóng gió trên đây thì các bạn có thể có thêm động lực và sự yêu đời sau khi đọc về hành trình của mình ạ:)).
Tháng9 năm ngoái, khi tham gia một khóa thiền thì mình hữu duyên quen được một người anh rất thiện lành. Trong lúc trò chuyện thì anh có chia sẻ ý định trinh phục Fansipan vào cuối năm.
Mình cảm thấy rất hứng thú với ý tưởng này nên ngỏ ý xin anh được đi cùng. Bản thân mình khá tự tin bởi mình đã có thói quen tập thể dục buổi sáng với những động tác rèn sức bền mấy năm nay.
Mình cũng đã từng dành giải 3 một cuộc thi chạy phong trào cự li 5 KM cho người khuyết tật. Nhưng do chưa đủ duyên nên kế hoạch của anh vẫn chưa thể thực hiện.
Vậy là mình quyết định sẽ chủ động đi và thời điểm mình chọn là thời gian nghỉ sau tết. Bản thân mình khi leo núi thì phải có một người dẫn.
Vậy nên mình đã nhắn rủ một người em đã đồng hành cùng mình trong 4 năm đại học và cũng rất hiểu những khả năng của mình để đi. Khi được em ấy nhận lời thì mình bắt đầu lên mạng tìm hiểu và xây dựng lộ trình cho cả hai. Lên đọc các review và hỏi trên các nhóm về leo núi thì mình được biết muốn leo Fansipan thì phải xin giấy phép của ban quản lý Vườn Quốc Gia Hoàn Liên và phải đi cùng một porter.
Đến đây thì cũng khá hoang mang bởi không biết là một người khiếm thị như mình thì có được leo không bởi giờ lên đỉnh núi đã có dịch vụ cáp treo. Nhưng mình vẫn quyết định thử. Rồi những ngày tiếp theo là lên tìm kiếm thông tin và liên hệ với rất nhiều nơi để đặt xe, thuê chỗ ở và Porter dẫn đường.
Mọi thứ chỉ được chốt vào ngày cuối cùng trước hôm bọn mình lên. Trước đó 5 ngày thì mình bị viêm họng nên ho rất nhiều. Gần như là mình không thể ngủ vì ho.
Đêm trước ngày leo thì gần như là mình thức trắng. Thấy mình như vậy, em đi cùng mình cũng nghi ngại và hỏi mình có leo nổi không.
Mình luôn cười và đáp lại là không đi được thì bò lên:)). Buổi sáng hôm leo, do phải đi sớm nên mình chỉ kịp ăn qua 2 cái bánh ngọt nhỏ bằng 2 ngón tay. Tới chỗ đăng kí leo thì thì mình phải viết một bản cam kết chịu hoàn toàn trách nhiệm khi có dủi do trên đường leo.
Mình cảm nhận được sự ái ngại rất lớn từ các anh chị ấy khi cho mình đi. Leo được tầm 30 phút rồi mà vẫn có anh gọi lên hỏi porter xem mình có leo được không và nếu cảm thấy không ổn thì nên quay lại. Thực sự hành trình khó hơn mình hình dung ban đầu rất nhiều.
Phải liên tục leo lên leo xuống từ đỉnh này qua đỉnh kia khiến mình mới đi tầm 10 phút mà đã cảm thấy đuối rồi. Có lẽ là một phần do chưa ăn sáng đầy đủ và một phần do thiếu ngủ nên mới nhanh đuối sức như vậy. Thời tiết cũng thực sự là mộit thử thách lớn.
Khi đi liên tục thì thấy nóng, nhưng chỉ cần dừng lại nghỉ vài phút là chân tay đã rung lẩy bẩy vì lạnh. Chạm vào vật nào trên đường cũng có cảm giác tê buốc tay.
Một trong những việc khiến những người không nhìn thấy như mình mất sức nhất là những bước trượt. Cứ mỗi lần bước trượt là mình lại bị giật mình và ảnh hưởng đến tinh thần của mình khá nhiều. Mình phải luôn tự nhủ là cố bước thêm được một bước thì sẽ gần đích hơn một chút và đi chậm tới đích vẫn hơn bỏ cuộc.
Quyết tâm không bỏ cuộc của mình cuối cùng đã giúp mình đặt chân lên tới nóc nhà đông dương với một con số rất tròn trĩnh là 7 tiếng. 7 tiếng là thời gian trung bình mà mọi người leo Fansipan nhưng với mình thì đây là một con số vượt trên cả sự kì vọng.
Thực sự cảm thấy lâng lâng khi chạm tay vào dòng chữ trên đỉnh núi và có lẽ đây chính là cảm giác mà chỉ khi ta chiến thắng bản thân thì mới có được. Các bạn có thể xem hành trình của mình ở dưới cmt nhé. Cảm ơn mọi người.
