• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Bạn trai tôi là boss lớn trong trò chơi kinh dị 我的男友是恐怖游戏boss (2 Viewers)

  • Chương 22

10.
Rốt cuộc tôi vẫn dẫn đại boss kinh dị về tiêu cục.

Nhưng còn chưa tới lúc trùm cuối lên sàn.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của tôi, Cố Mặc Trì tự biến mình thành một con thỏ.

Một con thỏ đen.

Tôi xoa xoa ấn đường: "Nhét răng vào."

Làm gì có con thỏ nào răng nhọn hoắt!

Trong tiêu cục đã có không ít người chơi quay về, nếu có người phát hiện ra con thỏ răng nhọn, tôi không biết ăn nói làm sao.

Thỏ đen ngoan ngoãn thu hồi hàm răng nhọn, thoải mái tìm nơi làm ổ trong lòng tôi.

Tôi nhéo đuôi nó một cái.

Thấy ánh mắt nó càng ngày càng đỏ, tôi vội vàng thả tay.

"Khương Tảo!"

Lư Y mới đưa hàng xong, cả người chật vật, vừa chỉnh lại đầu tóc vừa bước đến chỗ tôi.

Cô nàng ai oán:

"Nói bạn nghe, lúc giao hàng mình gặp nữ quỷ hôm qua á, nó thù dai lắm, đuổi theo mình cả hai dặm đường."

"Bạn cắt đuôi được nó?"

Cô nàng lắc đầu: "Mình vừa chạy vừa khen nó suốt hai dặm, nó vui nên không dí nữa."

Tôi: "..."

Có đôi lúc ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí bảo toàn tính mạng.

"Í trong lòng cậu ôm cái gì đó? Con thỏ?"

Lư Y đưa tay định sờ, tôi tránh sang một bên.

"Mình hơi mệt, về phòng nghỉ trước nha."

Nói xong thì trở vào phòng.

Lư Y nhắc với theo: "Ấy ấy ấy, Khương Tảo! Đừng có tự ý đem mấy con thú nhỏ về nha, tụi nó không phải động vật nhỏ yếu đáng yêu thật đâu á!"

Cô nàng nói không sai.

Loại sinh vật đại boss này á, thật sự không phải động vật nhỏ bé đáng yêu chút nào.

11.
Đã xong hai nhiệm vụ giao hàng trước đó.

Giao một chuyến nữa, là hoàn thành nhiệm vụ, vượt ải thành công.

Dựa theo độ khó của phó bản, thì mấy ngày cuối sẽ vô cùng bất ổn, đại boss phải lên sàn làm chút chuyện.

Giờ tôi đang bị đại boss dày vò.

Trong chăn, có đôi bàn tay nam tính ngang ngược vắt ngang eo tôi.

Mặt thì dán lên cổ tôi, cọ hoài cọ mãi.

Môi tôi bị hôn tới tê rần.

"Đủ rồi đủ rồi, bỏ tay ra, anh ôm chặt quá."

Cố Mặc Trì hừ một cái, bất mãn kéo tay tôi vòng qua hông ảnh, biến thành tôi ôm ảnh.

Tôi nhịn cười hết nổi.

Bạn trai trong phó bản này dính người quá phải làm sao đây.

Ánh trăng chiếu lên mặt anh ấy, người nọ mở mắt, mặt đối mặt cùng tôi.

Yết hầu anh ấy lăn lăn.

Tôi biết, đây là ám chỉ.

Tôi cúi đầu hôn Cố Mặc Trì.

Anh ấy lập tức vui vẻ, mặt mày đang lãnh đạm đã dịu dàng đi trông thấy.

Môi của đại boss lành lạnh, mèm mềm.

Nhưng lúc hôn thì ngang ngược lại dai dẳng.

Giằng co rất lâu.

“Em thơm quá.”

Đám xúc tu núp trong bóng tối cuối cùng cũng không thể giấu, tranh nhau xông tới quấn lấy tôi.

Giờ phút này đây, tôi đã thể nghiệm được cái gì gọi là sự kinh hoảng lúc được đại boss chủ động bày tỏ tình yêu.

Tạm thời chưa phân biệt được, anh ấy khen tôi thơm, là nói mùi cơ thể, hay là mùi đồ ăn.

Thôi thì cứ coi như loại thơm của bạn gái đi.

Hôn đến khi động tình, tôi ngửi được hương hoa ngập tràn không khí.

"Lãng mạn quá nhỉ."

Tôi lấy tay câu cằm người đàn ông của mình.

Đại boss hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.

Ánh mắt hướng về phía cây hoè già giữa sân.

Tôi hỏi: "Sao vậy?"

Đại boss cười nhẹ, hôn tôi.

"Không có gì, mình tiếp tục."

12.
Tối đó, tôi ngủ rất ngon.

Nửa đêm hình như có ai gõ cửa.

Cứ như đồng hồ báo thức vậy, nếu không mở thì cách mấy phút lại cốc cốc cốc mấy lần.

Lúc ở cạnh Cố Mặc Trì, tôi rất có cảm giác an toàn nên quên mất mình đang trong trò chơi kinh dị.

Tôi nghĩ mình đang ở thế giới thực, quen chân đá đá người bên cạnh.

"Phiền quá, ai nửa đêm không ngủ, anh ra xem đi chồng."

Người bên cạnh tôi nhúc nhích.

Anh ấy đổi tư thế ôm tôi.

Nhưng tôi vẫn cảm giác được có gì đó ra mở cửa.

Sau đó, ngoài cửa im lìm, không vang lên tiếng gõ cửa nào nữa.

Tôi rất hài lòng, tha thứ việc anh ấy dùng quá nhiều tay ôm tôi.

Tối hôm sau, tôi sảng khoải bước ra ngoài, phát hiện khắp sân lộn xộn.

Tường ngăn giữa bốn viện đông tây nam bắc đổ hết.

Trong sân ít đi mấy khuôn mặt quen thuộc, nhiều thêm mấy gương mặt xa lạ.

Dường như là người chơi ở viện khác.

Trên mặt đất còn sót lại vết máu và tay chân đứt gãy.

Chỉ cần nhìn một cái, là hiểu tình hình chiến đấu hôm qua kịch liệt thế nào.

Người chơi còn sống ai cũng sức cùng lực kiệt.

Nhìn tôi khoan khoái như vậy, có hơi khác người.

Không ít người cùng nhìn sang tôi, xì xào bàn tán.

"Đêm qua viện nào cũng bị công kích, sao cô ấy không bị gì?"

"Hôm qua cây hoè không tấn công cổ hả, hôm qua cổ ngủ kiểu gì vậy trời, cửa phòng tôi muốn nát luôn mà!"

"Hình như tên Khương Tảo, mấy hôm trước toàn đi chung với Lư Y, ừ Lư Y trong top 5 bảng xếp hạng người mới á."

"Hồi tối không bị tấn công, khác gì gian lận đâu, cái này top 1 bảng người mới cũng không làm được nữa là."

"Ấy, Lư Y là tay to hả?"

"Cổ đi chuyển hàng lần ba rồi, lần này nhiều người giao cùng một món, ai chung đội với cổ thì hên."

Tôi cũng đang tìm Lư Y.

Dù mới biết chưa lâu, nhưng tự nhiên không nghe cô ấy lèm bèm cũng có chút không quen.

Nghe nói cô nàng không sao, tôi thở phào một hơi.

Cây hoè giữa sân hình như càng thêm sum xuê.

Lá cây ẩn ẩn sắc đỏ, nhìn như là yêu ma vừa hút xong máu người.

Một trận gió lại thổi qua, dường như tôi nghe nó reo lên quỷ dị.

Người giấy lại xuất hiện.

"Các vị tiêu sư, gần đây mọi người làm việc rất khá, bây giờ là nhiệm vụ nguy hiểm cuối cùng, giá trị hàng hoá cũng rất cao, cần nhiều người hộ tống, các vị vui lòng chuẩn bị hành lý trong vòng một nén hương, hết thời gian lập tức lên đường."

Lúc người giấy đi ngang qua tôi, thì khựng lại.

Tôi ngáp một cái: "Chào buổi tối?"

Lần đầu tôi thấy vẻ mặt như gặp ma của nó.

Rõ là trên mặt nó vẫn còn cái meme vui vẻ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được biểu cảm nó thay đổi.

Hình như nó đang sợ.

Nói hỏi: "Sao trên người cô có hơi thở của chủ nhân?"

Hơi thở của chủ nhân?

Tôi xấu xa móc con thỏ đen đang say ngủ trong tay nải ra.

Giờ trời còn chưa tối hẳn.

Ban ngày Cố Mặc Trì sẽ rất mệt mỏi, chỉ đến đêm khuya mới có thể tỉnh lại.

Lúc tôi bứng con thỏ ra, trong viện nổi lên một trận gió.

Người giấy run lẩy bẩy, bị gió thổi ngã.

Cả cây hoà già sum xuê cũng run rẩy dẹp hết cành nhọn sang bên kia.

Tôi ôm con thỏ ngủ say trong tay, cảm tưởng như mình đang nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng, đi đến đỉnh vinh quang của cuộc đời.

Đây là trải nghiệm của của đại boss trò chơi kinh dị đó sao?

Sướng!

13.
Nhiệm vụ cuối cùng lần này, thứ cần chuyển là một cỗ quan tài.

Tính luôn cả tôi, thì tiêu sư chuyến này có tổng cộng bốn người.

Có một người chơi cũ, cứ giở giọng bề trên, ba hoa suốt cả một đường.

"Bảng xếp hạng người mới là cái thá gì, trò trẻ con mà thôi, lúc tôi cùng tay lão luyện nào đó đánh mấy cái phó bản gì đó, mấy người còn xuất hiện đâu."

Có người cũng khó chịu thói ba hoa của gã, nhưng không dám nói gì, rõ ràng mức độ nguy hiểm tối qua đã doạ sợ người nọ.

Tôi thờ ơ đi sau bọc hậu cho cả đội.

Trong phó bản loại người nào cũng có, chỉ cần không đụng đến tôi, tôi cũng lười quan tâm.

Con thỏ đen trong ngực dù đang ngủ say, cũng không quên quấn quýt lấy tôi.

Tôi chọt chọt bụng nó.

Mềm nhũn, không giống tám múi bụng cứng ngắc lúc làm người chút nào.

"Không đúng."

Người đi đầu đột nhiên kêu lên.

Bọn tôi tưởng gặp phải gì đó, vội vàng nhìn qua.

Người nọ gãi đầu: "Mấy lần trước giao hàng, mặt trăng vừa xuất hiện là xác khô cũng chui lên theo, sao lần này không có miếng động tĩnh nào, không biết có tính là bất thường không!"

"Cũng có thể!"

Mọi người lập tức cảnh giác lên.

Chỉ mình tôi biết, bọn quái vật không dám đến gần là do sợ hãi đại boss đang ngủ trong lòng tôi đây này.

Không thì sao lại ung dung vậy được.

Tôi còn đang tò mò, không biết lúc đại boss tỉnh lại có nương tay hay không.

Đi thêm một đoạn nữa, chỉ gặp mấy con quái lẻ tẻ, giải quyết rất dễ dàng.

Gã ba hoa cười nói: "Phó bản cấp SS gì chứ, có vậy thôi!"

Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Con thỏ trong lòng tôi nhúc nhích.

Nó tỉnh rồi, đang biếng nhác duỗi chân trong lòng tôi.

Gã ba hoa thấy tôi ôm thỏ, có hơi bất mãn:

"Người chơi nữ phiền toái vậy đó, vào phó bản kinh dị rồi còn ôm thỏ, nếu nó là quái vật thì sao, cả đội phải chịu chung với cô à."

Thấy tôi không trả lời, gã không nén nổi giận, ngăn tôi lại.

"Điếc hay gì? Quăng con thỏ đi, đừng tăng thêm gánh nặng cho cả đội, không thì đá cô ra khỏi đội!"

Lúc gã đang nói, quan tài bỗng dưng động đậy.

"Tiếng gì đó?"

"Hình như thiếu một người!"

"Quan tài... quan tài ăn thịt người! Tôi mới thấy nó nuốt người bên cạnh tôi!"

"Quái vật, nhiều quái vật quá!"

Sương mù chợt nổi lên phía, ai nấy đều kinh hoảng.

14.
Suýt chút nữa thôi.

Nếu ban nãy tôi không giữ Cố Mặc Trì lại, xét mức độ bao che của anh ấy, sợ là máu của đám người chơi nọ đã văng cao mấy thước.

Tốt xấu gì cũng kiểm soát được ảnh.

Thứ mà bọn họ phải đối mặt lúc này, là độ khó phải có của phó bản SS.

Mà không phải là cái chết được định sẵn.

Sương mù ảo ảnh là thứ nguy hiểm nhất trong phó bản này.

Chỉ cần nhìn thấu ảo ảnh, là thành công giao được chuyến hàng.

Tôi bị Cố Mặc Trì dẫn tới một nơi nào đó.

Xung quanh tối đen như mực.

Tôi ôm đại boss đã về lại hình người: "Mình đang ở đâu?"

"Trong quan tài."

Không phải chứ.

Đúng là tôi chưa nằm trong quan tài bao giờ, lại thêm một trải nghiệm mới lạ.

Cố Mặc Trì hôn tôi, tôi đẩy ra.

"Em còn nhiệm vụ, phải giao hàng mà, không là người nhận hàng khiếu nại đó."

Anh ấy cười khẽ.

Tôi cắn một cái: "Cười cái gì?"

Cố Mặc Trì nói: "Anh là người nhận."

Hả?

"Cỗ quan tài này là giường của anh, thích không?"

Tự dưng tôi thấy thảnh thơi ngay được: "Sao không nói sớm, người sống ai mà thích nằm trong quan tài. Nhưng nếu người bên trong là anh, thì em lại thích."

Câu trả lời của tôi thành công đổi được cái ôm vui sướng của đại boss.

Người nọ sáp tới dày vò tôi.

"Đừng có quậy."

Tôi thở hổn hển, tránh né trận hôn đầy nhục dục của ảnh.

Đại boss khép đôi con ngươi âm u lại, giả bộ uất ức chôn đầu vào cổ tôi, mút ra từng dấu dâu tây một:

"Không cho hôn thì không cho qua cửa."

"Vậy ít nhất anh cũng phải rút xúc tu lại, em sắp bị quấn thành xác ướp rồi."

"Em thích lắm mà."

Được rồi, đúng là càng ngày tôi càng thích bị xúc tu quấn chặt.

Cố Mặc Trì đã cho tôi tận hưởng sự sung sướng tột cùng.

Chờ đến khi tỉnh táo lại, thì đã ra khỏi phó bản.

Nhưng tôi không về nhà.

Mà xuất hiện ở một đại sảnh náo nhiệt.

Bên tai cũng vang lên giọng nói quen thuộc:

"Chúc mừng người chơi thành công vượt qua phó bản [Tiêu cục âm môn], phó bản tiếp theo [Nhà búp bê] một tuần sau sẽ bắt đầu, vui lòng chuẩn bị sẵn sàng..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom