• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (4 Viewers)

  • Chương 586-590

Chương 586 Cho ông ấy một cơ hội​


Nhưng độ tuổi của Lục Khiêm lại không qua nổi sự thử thách của năm tháng.
Hoắc Minh không nói nhiều, chuyện này không vui lắm nên anh sợ lên cơn.
Trở về Ôn Noãn lại không vui.
Lục Khiêm ở cùng với Thước Thước ở buổi sáng, khi sắp buổi trưa ông đến hiện trường chụp hình của Minh Châu.
Minh Châu nhìn thấy ông.
Trong lúc rảnh rỗi khi chụp hình, cô đi đến.
Lục Khiêm vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, trưởng thành sạch sẽ lại cao ráo. Minh Châu cao khoảng mét bảy nhưng vẫn phải ngẩng đầu nhìn ông.
Bốn mắt nhìn nhau.

Lục Kiệm nói với giọng nhẹ nhàng, thấp giọng nói: "Bà cụ có chút không khoẻ, anh về thành phố C một chuyến.
Nói xong có chút buồn phiền.
Hai tay để vào trong túi quần, ông cười khổ: “Sau đó còn mấy hạng mục phải bàn!”
Minh Châu hiểu rõ ý của ông.
Ông không thể bào cứ ở thành phố B được, ông đã từ chức, ở độ tuổi này của ông muốn bắt đầu lại phải nỗ lực rất nhiều.
Nghĩ đến đây, thái độ của cô mềm dịu lại chút.
“Khi về nhớ chú ý an toàn!”

“Lần sau vẫn là dẫn theo thư ký Liễu bên cạnh đi.”
Lục Khiêm cười nhạt: “Em nhớ anh hay là nhớ chú Liễu của em?"
Mắt của Minh Châu có chút đỏ.
Lúc này, nhiếp ảnh gia gọi qua đó.
Trạng thái của cô không tốt, điều chỉnh khá lâu đặc biệt là mắt phải nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Lục Khiêm nhìn thấy khó chịu.
Ông đứng yên ở đó rất lâu mới quay người rời đi.
Trong lòng ông nghĩ rõ ràng hai người không ở bên nhau được, có thể mỗi người một chỗ. Cô làm cô cả của nhà họ Hoắc không cần chứng minh với ông điều gì. Ông vẫn là ông Lục được mọi người kính trọng, không cần vì tương lai của một cô gái mà chịu trách nhiệm.
Nhưng bọn họ vẫn từ bỏ tất cả, chạy về phía đối phương.
Mắt của Lục Khiêm đỏ lên.
Độ tuổi này của ông không thích hợp thể hiện tình cảm ra bên ngoài, đặc biệt là nhiều người như thế, có bạn hợp tác của cô, có kim chủ thương nghiệp của cô.
Nhưng Lục Khiêm vẫn đi qua đó.
Ông đứng ở trước mặt cô.
Cô ngơ người.
Mọi người xung quanh cũng yên tĩnh, đều nhận ra đây là ông Lục.
Lục Khiêm rất nhẹ nhàng nói: "Qua hai ngày nữa anh lại đến."
Minh Châu không lên tiếng chỉ là nhìn ông, ông rất dịu dàng vén tóc cho cô, thấp giọng nói: "Cho dù anh lớn tuổi hơn em rất nhiều, cho dù bây giờ thứ anh có không nhiều nhưng anh vẫn muốn kết hôn với em."
Ông nói xong thì rời đi.
Minh Châu đứng ở đó, nhẹ nhàng cắn môi.
Buổi tối cô có ý trốn.
Nhưng một cuộc điện thoại của Hoắc Minh đã lôi cô về: "Con trai của em không cần nữa sao? Hoắc Minh Châu anh nói cho em biết, chị dâu em đang mang thai đừng mong vứt con cho cô ấy.
Từ trước đến nay Minh Châu luôn sợ anh.
Cô chỉ đành chạy xe đến biệt thự.
Ôn Noãn vẫn giống như mọi khi, đối đãi dịu dàng với cô, cô có chút băn khoăn.
Hoắc Minh dựa vào sô pha.
Anh liếc cô mang theo giọng kiêu ngạo: "Thấy ông già đó chưa? Nói chung như thế nào rồi?"
Minh Châu lắp bắp.
Tiểu Hoắc Tây ghé sát, bò vào trong lòng Hoắc Minh: "Bố, ai là ông gì?"
Nhưng lời này sao có thể để trẻ con biết được.
Báo cáo đầu tiên của Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Minh vỗ mông tròn ủn: "Tim Sùng Quang chơi đi!"
Hoắc Tây mặt mày ủ rũ.
Trương Sùng Quang đang xem tài liệu!
Minh Châu ngượng ngùng hỏi: "Sùng Quang nhỏ như vậy đã phải xem tài liệu rồi sao?"
Hoắc Minh có lý chẳng sợ: "Vì vậy hai vợ chồng em nhanh chóng đón Thước Thước đi, nếu không ở chỗ anh cũng là cách bồi dưỡng như thế."
Minh Châu:
Hoắc Minh nhìn cô, giọng nói hoà hoãn lại.
Anh sờ đầu của em gái, nhẹ giọng nói: "Anh giúp ông ấy kiện vụ này! Đứa trẻ chắc chắn có thể lấy về lại, chỉ là cô Lam đó phải thân bại danh liệt! Minh Châu, em có thể lựa chọn cắt đứt với ông ấy bởi vì em để ý vì vậy chuyện này không có sao! Nhưng Lục Khiêm ông ấy đối với em cũng hy sinh khá nhiều, nếu như ông ấy không từ chức thì vị trí sau này nghĩ thôi cũng kinh sợ, nhưng ông ấy vẫn lựa chọn từ bỏ, làm lại một người kinh doanh bình thường.
Minh Châu sao không biết chứ.
Hoắc Minh biết cô buông lỏng rồi, nhẹ nhàng đè đầu của cô lên vai mình.
"Cho ông ấy một cơ hội!"
"Nếu như sau này ông ấy còn tái phạm, em trừng trị ông ấy cũng không muộn"
Giọng nói của Hoắc Minh dịu dàng gợi cảm: "Bây giờ buông bỏ, anh cũng đáng tiếc vì hai người!"
Minh Châu hiếm khi thấy anh dịu dàng như vật.
Tình cảm của hai anh em bọn họ lại tốt, trong lúc cô uất ức lại giống như tìm được chỗ dựa, nhào vào vai anh khóc đến đau lòng.
Hoắc Minh xoa đầu của cô.
Trong lòng anh Minh Châu luôn là cô gái ngốc nghếch không hiểu gì, anh có dự cảm Hoắc Kiều của anh sẽ giống cô, cũng là một cô gái ngốc nghếch...
Ôn Noãn xuống lầu, vừa hay bắt gặp.
Minh Châu có chút ngại ngùng.


Chương 587 Nhưng bị anh bắt được.​

Cô lại sợ Ôn Noãn không thoải mái, dù sao cô đã lớn như vậy rồi còn nũng nịu với anh trai như vậy.
Ôn Noãn không nói gì.
Cô chỉ nhẹ nhàng nhìn Hoắc Minh một cái.
Buổi tối, Hoắc Minh xử lý công việc xong vươn vai một cái.
Anh mở nút áo ra, về lại phòng ngủ chính.
Ôn Noãn đã tắm xong, mặc áo ngủ en, ngồi ở trước bàn trang điểm chải mái tóc dài màu trà.
Cô đã tốn thời gian để chăm sóc, nhìn từ phía sau vẫn còn rất thon gọn.
Hoắc Minh đi qua đó, từ phía sau ôm lấy cô.

Chóp mũi cao của anh tì vào hõm cổ của cô, thấp giọng lầm bầm: "Thơm như vậy! Đổi sửa tắm rồi sao?"
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Cô ngẩng đầu nhận nụ hôn của anh, giọng nói đứt đoạn: "Anh thật sự xử lý vụ kiện này cho cậu sao?"
Hoắc Minh đưa tay vào áo ngủ của cô.
Từ trước đến nay kỹ thuật của anh luôn tốt, mấy cái đã khiến cho cô không thể kiềm chế.
Ôn Noãn nắm lấy bàn tay của anh.
Cô không để cho anh làm nữa...

Bọn họ làm vợ chồng lâu như vậy, chút tâm tư đó của cô sao Hoắc Minh không biết được, anh cố ý ở sau tay cô cánh nhẹ một cái: "Ghen rồi sao?"
Ôn Noãn đỏ mặt, đẩy anh ra: "Em ghen gì chứ?"
Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh bế vợ đến mép giường để cô chống người lên sau đó mở nút của cô.
Bụng nhỏ trắng ngần nhô cao lên.
Ở bên trong đang có đứa con thứ ba của bọn họ.
Hoắc Minh đưa tay chóng ở bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng sờ bụng của cô, giọng hơi khàn khàn: "Minh Châu ở trong lòng anh giống như Hoắc Tây, Hoắc Kiều vậy, là một cô gái kiêu ngạo!"
Anh nhẹ nhàng sờ.
Ôn Noãn không chịu được sự không nghiêm túc như vậy, anh rõ ràng là cố ý.
Hoắc Minh chưa ức hiếp đủ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, hôn khoé môi của cô, dỗ dành cô: "Các con gái dù có thương cũng chỉ là máu mủ ruột thịt, nhưng mà bà chủ lại khác.
Ôn Noãn dần dần bị anh trêu chọc.
Hơn nữa, khuôn mặt của anh quả thật đẹp trai.
Cô không kìm được đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt anh, lầm bầm nói: "Bà chủ có gì khác chứ?"
Hoắc Minh ghé sát tay cô, cười thấp: "Bà chủ là người ngủ cùng anh suốt đời/"
Ôn Noãn tức đến nỗi lấy chân đá anh.
Nhưng bị anh bắt được.
Hoắc Minh sờ nhẹ một cái, ánh mắt thâm sâu không thể đoán: "Bụng lớn như vậy rồi mà chân còn thon như thế."
Anh càng nói càng kì cục.
Dù sao Ôn Noãn cũng hiểu anh, biết anh rất muốn rồi.
Cô nâng khuôn mặt tuấn tú của anh, dịu dàng lên tiếng: "Chú ý con."
Hoắc minh cọ xát đã lâu nhận được lệnh đặc xá, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.
Anh hôn cô thật sâu, động tình lợi hại.
Ôn Noãn nhắm mắt lại, mặc cho anh hưởng thụ cơ thể của mình...
Cách hai ngày, Lục Khiêm đến.
Mối quan hệ của Minh Châu và ông vẫn không nóng không lạnh, nhìn đến Hoắc Minh đau răng.
Anh trực tiếp đuổi bọn họ ra khỏi nhà mình.
Nhìn thấy xe chạy đi, Hoắc Minh thoải mái rồi.
Ôn Noãn chê bai anh: "Hoắc Minh, anh thật thô bạo!"
Xung quanh không có người, Hoắc Minh bóp nhẹ cằm của cô, lắc nhẹ một cái: "Đợi vật nhỏ trong bụng ra rồi, anh sẽ cho bà Hoắc biết cái gì mới gọi là thô bạo.
Ôn Noãn nói anh không nghiêm túc.
Hoắc Minh đi theo sau lưng cô chậm rãi một lúc sau mới nói một câu: "Sinh xong đứa này, kiên quyết không sinh nữa!"
Ôn Noãn cảm thấy, không thể đánh nhau với lưu manh.
Cô lên lầu im lặng đọc sách.
Chút nữa lại nhớ đến chuyện trong nhà của Cố Vân Phàm.
Vốn dĩ đã kế hoạch xong hết nhưng mẹ của Cố Vân Phàm, Tuỳ Vân đột nhiên bị bệnh.
Kế hoạch lùi lại.
Cô xoa bụng, trong lòng nghĩ đợi sinh con ra.
Cô không gấp nhưng Cố Vân Phàm không đợi được.
Phía bên đó một chiếc xe hơi màu đen đó Minh Châu và tiểu Thước Thước đi.
Thư ký Liễu ngồi ở phía trước.
Anh ta quay đầu lại, vui vẻ nói: "Sau này ông Lục có thời gian ở cùng hai người rồi, Thước Thước vui không?"
Lục Thước ừm một tiếng.
Lục Khiêm ngồi ở hàng ghế sau, tinh thần rõ ràng tốt hơn rất nhiều, ông cười nói: "Truyền Chỉ sau này đừng gọi là ông Lục nữa! Gọi tôi là Lục Khiêm hoặc là tổng giám đốc Lục đều được."
Kinh doanh của nhà họ Lục khá nhiều nhưng ông vẫn xây dựng một công ty mới.
Mọi thứ mới bắt đầu, ông có tự tin làm tốt!
Trở lại căn biệt thự ông mua.
Ông bế Lục Thước xuống xe, hôn con trai sau đó nhỏ tiếng hỏi: "Mẹ còn giận không?"

Chương 588 Vì vậy, ông rất yên tâm.​



  • Lục Thước lén nhìn mẹ.
    Cậu bé ôm Lục Khiêm, giọng nói mềm nhũn: “Mẹ không có nói.”
    Lục Khiêm cười nhạt.
    Thắng nhóc ngốc này cũng không ngốc lắm, vậy mà còn biết ba phải.
    Ông xoa tóc màu trà mềm mại của con trai, khuôn mặt nhỏ trắng nõn khiến cho người khác thích thú.
    Lục Khiêm đương nhiên thương cậu bé.
    Ông một tay bế con, một tay xách hành lý không dám cho Minh Châu lao động chút nào.
    Minh Châu đóng cửa xe lại, chỉ lạnh lùng nhìn ông một cái.
    Lục Khiêm thất vọng.
    Những năm nay lần nào gặp nhau, cô không phải mặt mày hớn hở chứ.
    Trong lòng ông khó chịu nhưng vẫn cười mỉm, dẫn theo con trai vào trong.
    Biệt thự khá lớn, lầu trên dưới cộng lại có hơn tám trăm mét vuông, thư ký Liễu đặc biệt mời hai người làm vườn và bốn dì giúp việc để chăm sóc sinh hoạt, ngoài ra gia dụng thường ngày 
    cũng tăng thêm chút.
    Đều là Minh châu thích.
    Lục Khiêm bế Thước Thước đến phòng trẻ em của cậu bé.
    Ông đặt thằng bé ở trên giường, cởi áo khoác ra, Thước Thước hiếm khi thân thiết với ông như vậy.
    Có chút ngại ngùng.
    Lục Khiêm ngồi xổm, nhẹ giọng nói: “Để bố xem thử vết thương!”
    Áo len màu trắng được vén lên, ở chỗ bụng nhỏ trắng thon có một vết thương khoảng hai xăng, vết thương không lớn nhưng cũng đủ để một người cha đau lòng.
    Lục Khiêm cẩn thận sờ vào, hỏi: “Có trách bố không?”
    Thước Thước lắc đầu.
    Nhưng dưới ánh nhìn của Lục Khiêm, cậu bé lại nhẹ nhàng gật đầu nhưng không khóc.
    Cậu đã từng nói đàn ông con trai không được khóc.
    Lục Khiêm nghiêng người qua, trán tì vào cậu bé khàn giọng nói: “Sau này bố sẽ luôn bên con!” 
    Thước Thước ôm cố của ông, vô cùng ngoan.
    Điện thoại trong túi áo của Lục Khiêm vang lên.
    Ông vừa nhìn cuộc gọi đến là Lam Tử Mi gọi đến.
    Lục Khiêm nghe máy, ông nghĩ cuộc gọi này có lẽ liên quan đến Manh Manh.
    Quả nhiên giọng nói của Lam Tử Mi rất căng thẳng: “Lục Khiêm, anh vậy mà dám kêu nhà họ Lục giành Manh Manh với tôi! Anh còn dám kêu Hoắc Minh kiện vụ này.”
    Lục Khiêm im lặng đôi chút.
    Ông thấp giọng: “Nếu như cô đối xử tốt với Manh Manh không ai can thiệp vào cuộc sống của cô! Ban đầu đứa trẻ này đã không nên sinh ra, bây giờ càng không nên trở thành công cụ của cô, lần trước tại sao cô bị viêm phối trong lòng cô rõ nhất. Tử Mi buông tay đi, cho cô và con gái của cô một con đường sống đi!”
    Lam Tử Mi cười rất nhẹ.
    “Tôi biết, vụ kiện này tôi không thắng nối!”
    “Lục Khiêm, nhà họ Hoắc thật xem trọng anh!”
    “Hoắc Minh vì ôn Noãn rời khỏi giới luật vậy mà vì anh mà ra lại! Thật sự khiến người khác 
    cảm động!”
    Không đợi Lục Khiêm nói chuyện, Lam Tử Mi đã cúp điện thoại.
    Lục Khiêm nhìn điện thoại.
    Thước Thước ở bên cạnh mặt căng thẳng, cậu bé cũng nghe thấy cuộc điện thoại rồi —
    Lại là Manh Manh đó!
    Đợi cậu bé lớn rồi, có sức rồi nhất định sẽ ở trên người cô bé cưỡi ngựa!
    Lục Khiêm hoàn hồn, ông xoa đầu của Tiếu Thước Thước: “Đó là con cấp dưới của bố, tên là Manh Manh, tên đầy đủ là Lục Huân.”
    Thước Thước nằm lên vai của bố.
    Khuôn mặt nhỏ trắng ngần đó có điều suy nghĩ.
    Minh Châu lên lầu hai, đấy cửa phòng ngủ chính ra.
    Trang trí kiểu Pháp rất đẹp và lãng mạn, đặc biệt cả mảnh màn che ren mỏng của cửa sổ sát đất, Minh Châu vừa nhìn đã thích.
    Cô yên tĩnh nhìn chăm chú.
    Mắt ánh lên một tầng hơi nước. 
    Cô nhìn nắng chiều ở bên ngoài cửa sổ sát đất, ở chân trời ánh lên màu đỏ rực.
    Cúi đầu nhìn là nhẫn kim cương do Lục Khiêm tặng.
    Lục Khiêm dỗ con trai vào trong thì nhìn thấy cô đang cúi đầu nghịch nhẫn kim cương, một bộ dạng trầm tư.
    Ông đi qua từ sau lưng ôm lấy eo của cô.
    Minh Châu không có vùng ra nhưng cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi ông: “Thước Thước ngủ rồi!”
    Lục Khiêm ừm một tiếng.
    Ông nói: “Ngày mai dẫn thằng bé đi bệnh viện kiếm tra lại đi! Anh cứ không yên tâm.”
    Minh Châu không phản đối.
    Thước Thước thích Lục Khiêm, ông muốn rút thời gian ra ở cùng con trai, cô cũng không có lý do gì phản đối.
    Thái độ của cô lạnh nhạt.
    Trong lòng Lục Khiêm khó chịu, ông có vô số thủ đoạn dỗ người khác nhưng bây giờ lấy chiêu nào ra cũng đều là không tôn trọng với cô, cuối cùng ông chỉ hôn cô một cái: “Anh đi làm bữa tối!”
    Minh Châu kêu ông lại: “Không phải có người giúp việc sao?” 
    Lục Khiêm lại quay về.
    Ông đứng ở trước mặt cô, vén tóc cô lên giọng nói đã khàn không ra cái gì: “Em đau lòng sao?”
    Minh Châu nghiêng đầu qua: “Em không có!” Ánh mắt của Lục Khiêm sâu xa.
    Một lúc sau, ông ông nhẹ nhàng: “Anh xuống nhé! Em xem có cần thêm gì nữa không!”
    Lần này Minh cháu lại gọi ông lại.
    Cô đứng ở đó, sau lưng là ánh chiều tà hoàng hôn chiếu vào khiến cô trở nên mơ hồ.
    “Lục Khiêm, em không chấp nhận phản bội!” “Em chỉ cho anh một cơ hội.”
    Cô từ từ đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói:
    “Chuyện đó khi nào kết thúc thì chúng ta khi nào tổ chức hôn lễ.”
    Lục Khiêm ừm một tiếng.
    Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều ý vị sâu xa.
    Quá khứ Lục Khiêm yêu Minh Châu nhưng nhiều hơn là sự yêu thương đổi với cô gái nhỏ, ông thích bộ dáng kiêu ngạo của cô, thích cô đau 
    cũng ôm ông gọi là chú Lục.
    Bây giờ cô lớn thành phụ nữ rồi, cảm giác đó càng khiến người khác say đắm.
    Lục Khiêm xuống lầu làm bữa tối.
    Minh Châu thu dọn đơn giản một chút rồi bắt đầu đọc kịch bản.
    Kịch bản này là òn Noãn đề cử, nói rất thích hợp với diễn xuất của cô, diễn một cô cả.
    Minh Châu xem xong, cũng rất thích.
    Cô xem vô cùng mê mấn.
    Lục Khiêm lên lầu kêu cô ăn cơm, cô mới ngước mắt, cố có chút đau nhức.
    Lục Khiêm cầm kịch bản lên, tiện tay lật vài trang.
    Ông nhịn không được cười một cái.
    Minh Châu có chút thẹn quá hóa giận, đúng kịch bản có chút ấu trĩ nhưng cô là người mới không thể vừa mới bắt đầu đã đóng chính kịch được!
    Cô đỡ cố với lấy.
    Nhưng lại không cẩn thận để bản thân ngã vào người ông.
    Hai cơ thế rơi xuống sô pha, trên dưới đan vào nhau vô cùng ám muội. 
    Cho dù bọn họ đã từng có rất nhiều lần nhưng kích thích đột nhiên đến như vậy vẫn khiến cho cả hai không dễ dàng, đặc biệt là Lục Khiêm, vốn dĩ ông đã rất thích ôm cô.
    Minh Châu không tự tại, vén tóc ra sau tai.
    “Anh đứng dậy!”
    Lục Khiêm không những không đứng dậy còn ôm lấy cơ thế cô, hôn nhẹ lên môi cô, rất dịu dàng nói: “Còn giận không?”
    Cô thành thật gật đầu.
    Thần thái bộ dạng đó vô cùng giống Lục Thước.
    Trong lòng Lục Khiêm mềm nhũn, có dục vọng cũng có tình cảm dịu dàng.
    Mặt của ông dán chặt vào cô, làn da ấm nóng dán chặt vào nhau, ông nhẹ giọng nói: “Anh đền chú Lục lại cho em có được không? Đừng giận nữa, cô gái thích đẹp như vậy, giận rồi sẽ có nếp nhăn đó.”
    Minh Châu bị ông đè ở dưới thân.
    Tiến thoái không được.
    Cô đỏ mắt: “Nếu không phải là anh trai, căn bản em không theo anh về.”
    Lúc đó Hoắc Minh nói như vây: Con đường phía trước dù tốt hay xấu em cũng phải đi đến rồi 
    mới biết! Nếu như không được thì quay đầu lại, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ đợi em.
    Minh Châu cảm kích luôn có người thân vĩnh viễn đợi cô ở phía sau.
    Cô cáu giận đánh ông một cái.
    Xem như phát tiết cũng xem như bịt kín lại những vết nứt nhỏ đó.
    Lục Khiêm ghé đến hôn cô, hôn rất sâu, trêu đùa cơ thể của phụ nữ trưởng thành.
    Dù sao còn phải ăn cơm nên không dám quá mãnh liệt.
    Cuộc sống tiếp theo trái lại khá yên bình.
    Nhà họ Lục và nhà họ Hoắc có quyền có thế, thủ đoạn tày trời.
    Hoắc Minh lại là luật sư giỏi nhất giới luật sư, có anh ra tay thì không có vụ kiện nào thua.
    Vụ án tiến hành vô cùng thuận lợi.
    Sau lần tra thấm đầu tiên, Manh Manh cũng chính là Lục Huân được xử giao cho bổ mẹ Lục Quân.
    Bố mẹ của Lục Quân vui mừng không thôi.
    Bọn họ dẫn theo Manh Manh đặc biệt lên phía Bắc, đến thành phố B để cảm ơn Lục Khiêm. 
    Khi đến cũng không thông báo, đến trước cửa biệt thự của Lục Khiêm mới nói với bảo vệ.
    Lục Khiêm đang ở cùng con trai.
    Người giúp việc ở trong nhà chạy đến, biểu cảm có chút phức tạp: “ông chủ, ngoài cửa có hai người muốn gặp ông! Còn dẫn theo một cô bé khá xinh đẹp!”
    Lục Khiêm đoán ra, ông có chút khó xử.
    Nhìn nhìn Minh châu.
    Mắt cô hơi đỏ, nhưng cũng hiểu nguyên tắc: “Người cũng đến rồi! Anh gặp đi!”
    Lục Khiêm sờ vai cô, nhẹ nhàng vuốt.
    Minh Châu không muốn gặp nên đã lên lầu.
    Lục Khiêm nhìn bóng dáng cô một lúc nói với người giúp việc: “Mời bọn họ vào đi!”
    Khuôn mặt trắng của Lục Thước ngẩng lên, trong sáng hỏi: “Là Lục Huân sao?”
    Lục Khiêm khá bất ngờ.
    Ngay lúc này, bố mẹ Lục Quân dẫn theo Manh Manh đến, mang theo rất nhiều đặc sản của thành phố c, mẹ của Lục Quân còn cố ý mua một số đồ trẻ mẹ.
    Bà ấy nhìn Thước Thước, vô cùng nhiệt tình.
    “Là Thước Thước phải không! Từ lâu đã nghe thư ký Liễu nói là một đứa trẻ khôi ngô.” 
    Khuôn mặt nhỏ của Lục Thước ngây thơ vô số tội.
    Lục Khiêm được người khác khen con trai, tâm trạng khá tốt.
    Ông nhìn Manh Manh cũng khá thích, nhưng lo lắng đến tâm trạng của Minh Châu nên không có đến bế.
    Khuôn mặt nhỏ đáng yêu có chút thất vọng.
    Lục Thước qua bế cô bé: “Bố khá bận, anh đến bế em nhé!”
    Lục Khiêm khá bất ngờ.
    Bố mẹ Lục Quân chỉ cảm thấy hai đứa trẻ khá có duyên nên mặc bọn chúng chơi, sao biết được ở phía sau lần đầu tiên Lục Thước lộ ra răng nanh, doạ cho Manh Manh khóc thét lên, còn không dám nói.
    Manh Manh trở về sanh cứ khóc đòi về.
    Bổ mẹ Lục Quân còn rất nhiều chuyện muốn nói với Lục Khiêm.
    Ví dụ như bọn họ muốn đế Manh Manh ở thành phố B, có Lục Khiêm chăm sóc cũng không tồi.
    Nhưng Manh Manh sống chết không chịu.
    Cô bé nhìn Lục Thước, nhẹ nhàng cắn môi…
    Bố mẹ Lục Quân chỉ đành tiếc nuối rời đi, 
    ngay cả một bữa cơm ra hồn còn chưa kịp ăn.
    Tiễn bố mẹ Lục Quân đi.
    Lục Khiêm quay lại, đứa con trai dễ ngượng ngùng đỏ mặt của ông đang ngồi ở trên sô pha đọc truyện cổ tích, ngồi thẳng tắp rất ra dáng.
    Lục Khiêm rất vừa ý.
    Ông lên lầu an ủi Minh Châu, chuyện lúc nãy chắc chắn trong lòng cô sẽ buồn.
    Lầu hai.
    Minh Châu đang dựa vào cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn phong cảnh.
    Lục Khiêm đi qua, nhẹ giọng lên tiếng: “Giận rồi?”
    Minh Châu nghiêng mặt qua, nhìn ông.
    Đường nét trên mặt cô rất mượt, dưới ánh sáng dịu vô cùng đẹp.
    Lục Khiêm không kiềm được sờ mặt cô.
    Minh Châu mềm giọng nói: “Bọn họ từ xa xôi đến, em cũng không phải không hiểu đạo lý như vậy!… Sao không ở lại ăn bữa cơm?”
    Lục Khiêm cười cười.
    “Manh Manh cứ đòi muốn đi.”
    “Con bé bình thường không phải như vậy! Bình thường khá ngon nhưng hôm nay lại cứ 
    không ngồi yên.”
    Minh Châu nhìn ông.
    Lục Khiêm cũng cảm thấy bản thân lỡ lời.
    Ông thấp giọng hỏi cô: “Còn giận anh sao? Bây giờ mọi thứ đã định, sau này Manh Manh có bổ mẹ của Lục Quân chăm sóc, không còn gì phải lo lắng nữa!”
    Minh Châu ừm một tiếng.
    Cô cũng không có đưa ra một câu trả lời chi tiết.
    Nhưng Lục Khiêm với cô lâu như vậy, ông là nhân vật như thế nào, chút tâm tư đó của cô ông vẫn hiếu được, lúc này bầu không khí lại tốt, dù sao rất lâu cô không có nói chuyện như vậy với ông rồi.
    Lục Khiêm cởi hai nút áo ra.
    Ông đắn đo nói: “Anh đi đóng cửa?”
    Minh Châu không muốn lắm: “Thước Thước còn ở dưới lầu mà!”
    Lục Khiêm đã đứng dậy, đi đóng trái cửa phòng lại sau khi trở lại ông ôm cô tì ở trước cửa sổ sát đất.
    Ông vừa sờ vừa hôn, giọng nói cũng không rõ: “Thằng bé đang đọc sách! Anh cảm thấy khoảng thời gian thằng bé ở chỗ Minh rất tốt, 
    Minh dạy trẻ con khá hay.”
    Ông muốn đến gấp gáp.
    Minh Chân ngẩng cố lên, giả vờ từ chối.
    Trước sau đã gây nhau một tháng, bọn họ ở cùng nhau nhưng thật sự một lần cũng không có.
    Lúc này, Lục Khiêm cũng thật sự không nhịn được rồi.
    Trong lúc gần gũi, ông đóng màn cửa lại cái xoạc, chiếm hữu cô ngay chỗ này.
    Cơthế của cô vô cùng mảnh khánh.
    Lục Khiêm thường không khống chế được, sợ không cấn thận làm cô bị thương…
    Lần phóng túng này vậy mà đến tám giờ tối.
    Người giúp việc có gọi hai lần.
    Bên trong không có tiếng động, cửa lại không mở ra được, nên người giúp việc biết điều xuống dưới chăm sóc cậu chủ.
    Trong phòng ngủ, một mảng tối tăm.
    Minh Châu nghiêng người, nằm ởtrong lòng người cũng đây mồ hôi như vậy.
    Cô vừa động đậy, Lục Khiêm đã tìm môi cô nhẹ nhàng sờ một cái: “Đói rồi?”
    Minh Châu có chút ngượng ngùng. 
    Cô kéo chăn che lại cơ thể, nhẹ giọng gật đầu: “ừm! Anh đi xem Thước Thước thử! vết thương của thằng bé có chút ngứa anh thoa chút thuốc cho thằng bé.”
    Lục Khiêm ghé qua hôn cô.
    Anh vẫn còn sức lực nhưng vẫn nhịn lại, chỉ là thấp giọng hỏi: “Có phải nhịn rất lâu rồi sao?”
    Minh Châu tức đá ông một cái.
    Lúc này Lục Khiêm mới đứng dậy mặc quần áo, cầm áo sơ mi nhăn nhúm, anh lại nói: “Nếu không thoải mái thì dậy ngâm mình.”
    Ông xuống lầu, mang thức ăn cho cô trước.
    Lại đi chăm sóc con trai,
    Khi trở về, Minh châu đã tắm rửa, vừa ăn vừa xem kịch bản.
    Lục Khiêm ngồi bên cạnh cô, cũng ăn chút đồ hỏi cô: “Thật sự chuẩn bị vào giới giải trí sao?”
    Minh Châu ngay cả mắt cũng không ngước.
    “Chỉ là tìm chút việc đế làm!”
    Lục Khiêm sờ đầu cô: “Có chút việc đế làm cũng tốt.”
    Lúc này Minh châu ngước mắt lên, cô nhìn ông một lúc sau mới hỏi: “Anh không lo?”
    Trong giới dù sao cũng là một thùng nhuộm lớn. 
    Thái độ của ông khiến cô có chút không tưởng tượng được.
    Lục Khiêm cười mỉm: “Sa ngã chẳng qua có hai thứ! Một là lợi ích, hai là cơ thể.”
    Minh Châu không cần vì lợi ích đẻ hy sinh bản thân.
    Nếu như vì đế hưởng thụ thì ông nghĩ, ông có thể mãn nguyện vợ.
    Cô cũng không cần ra ngoài ăn tạp.
    Vì vậy, ông rất yên tâm.
    Minh Châu lật kịch bản, nhẹ nhàng trách: “Bình thường anh trai đều ghen đến không chịu được! Chị dâu nói chuyện với ai mấy câu thì anh ấy đế ý muốn chết, đặc biệt là Khương Duệ!”
    Ánh mắt của Lục Khiêm sâu thẳm.
    “Em cũng muốn anh như vậy?”
    Thật ra, từ rất nhiều năm trước ông đã ghen đủ rồi.
    Bây giờ ông chắc chắn ông với Minh Châu là lựa chọn duy nhất của đối phương, vì vậy ông mới độ lượng, mới không để ý như vậy.
    Nhưng bộ dạng bây giờ của cô, lại trở về lúc trước.
    Ông rất thích.
    Lục Khiêm đưa tay sờ đầu cô: “Sau này anh 
    sẽ ủng hộ cho bà Lục.”
    Trong lòng Minh Châu có chút ngọt ngào.
    Cô nói: “Anh tốt nhất là kiếm nhiều tiền chút, nuôi ngôi sao nữ rất đắt đó!… Nhưng mà phương diện này ông Lục có kinh nghiệm!”
    Lục Khiêm cười.
    Chuyện nhiều năm như vậy, cô vẫn còn ghen không thôi.
    Đây không phải chính là sự để ý của người trẻ sao?
    Chuyện này cũng xem như sau cơn mưa trời lại sáng.
    Minh Châu hẹn ôn Noãn đi dạo phố, lúc này bụng của ôn Noãn đã gần bảy tháng rồi.
    Hoắc Minh rất lo lắng cho cô.
    Cứ không cho ra ngoài, nếu như ra ngoài cũng phải có bốn vệ sĩ đi theo.
    Cô với Minh Châu tình cảm tốt, hai người vừa lựa quần áo trẻ em vừa nói chuyện phiếm.
    “Em với cậu sắp kết hôn rồi chứ?”

    Chương 589 Lục Khiêm phát hiện ra cô.​

    Minh Châu khẽ ừ một tiếng.
    Cô ấy nói: “Dự kiến vào tháng Năm, dạo này công ty anh ấy cũng khá bận!”
    Ôn Noãn khẽ cười.
    Công ty Lục Khiêm ở thành phố B, nhưng nhân mạch ông đa phần đều ở Tây Bắc, vì vậy đi công tác cũng thường xuyên, cho dù có ở thành phố B cũng thường phải uống rượu xã giao.
    Minh Châu không buồn giận.
    Thực ra cô ấy cũng từng nhắc, với quan hệ của ông, tìm chuyện nhàn rỗi cũng không khó.
    Nhưng Lục Khiêm không chịu.
    Ông nói như vậy chẳng khác gì dưỡng lão.
    Ông khá để ý đến tuổi tác, tối đó cả đêm ông cũng không chịu tha cho cô.
    Minh Châu muốn nói lại thôi.
    Ôn Noãn hỏi cô ấy: “Sao vậy?”
    Minh Châu vân vê góc áo trong tay, thấp giọng nói: “Chị dâu, em cứ cảm thấy giữa em và ông không còn như trước nữa! Em thực sự còn yêu Lục Khiêm, Lục Khiêm cũng yêu em, nhưng chỉ là… Đối với hạnh phúc này em lại thấy bất an, cứ cảm thấy không chân thực!” 
    ôn Noãn hiểu được.
    Thực ra nếu thực sự so sánh, ngày tháng trước kia của cô chắc chắn không so được với Minh Châu.
    ít nhất, cậu chắc chắn có yêu cô ấy.
    Còn cô và Hoắc Minh ban đầu, trong lòng anh đã có một người khác.
    Tình cảm này, trải qua vô số lần cãi vã và giày vò.
    Ôn Noãn khẽ ôm cô ây, nhẹ giọng nói: “Chồng tốt là phải cần dạy dỗ!”
    Minh Châu cảm thấy tốt hơn một chút!
    Ôn Noãn thấy tâm trạng cô không tốt, buổi trưa ăn cơm gọi Bạch Vi đến, mấy cô gái nói chuyện cũng náo nhiệt hơn.
    Bạch Vi nói chuyện của Đinh Tranh.
    Người đã hành quyết rồi!
    Ôn Noãn ngáy người một lúc lâu, miễn cưỡng cười: “Bảo cậu qua làm vui không khí, ai ngờ cậu lại nhắc đến chuyện nặng nề như vậy!”
    Bạch Vi vô tâm vô phế nói: “Đây chẳng phải là chuyện vui vẻ hay sao?”
    Ôn Noãn cười nhạt: “Cũng đúng!”
    Bạch Vi cầm khăn giấy lau miệng, lấy ra một chiếc hộp nhung trong túi, đưa cho Minh Châu. 
    “Quà tân hôn nhé!”
    “Cảnh Sâm công tác ở nước ngoài, cổ ý chọn đây.”
    Minh Châu mở ra xem.
    Là vòng cổ trân châu, có đính một viên kim cương hồng, trông có vẻ rất quý.
    Cô ấy cảm thấy quá quý giá.
    Bạch Vi vổ tay cô: “Tặng rồi thì cứ lấy! Chị cũng xem em như em gái giống ôn Noãn vậy.”
    Ôn Noãn lên tiếng: “Nhận đi! Mấy năm nay cậu ấy nhận được hơn trăm nghìn tiền hoa hồng từ trung tâm âm nhạc của chị, lúc đó hình như cũng chỉ đầu tư hơn một triệu thôi thì phải!”
    Bạch Vi nói ngay: “Tổng giám đốc ôn không nên như vậy nhé!”
    Lúc này Minh châu mới nhận lấy.
    Ăn cơm xong lại dạo phố một lúc, Hoắc Minh đến đón òn Noãn.
    Chiếc Maybach màu đen dừng lại.
    Hoắc Minh mở cửa xe đi xuống.
    Thời tiết đầu xuân, anh mặc một chiếc áo trắng phối với quần kaki, khiến người trông trẻ hơn không ít, ngũ quan trông lại càng anh tuấn.
    Bạch Vi tấm tắc: “ôn Noãn, sao một ông chồng như vậy mà bình thường cậu lại an tâm 
    được vậy chứ?”
    Ôn Noãn nhìn chồng mình chăm chú.
    Anh đang đi về phía mình. Có rất nhiều cô gái trẻ đều nhìn trộm anh, nhưng tổng giám đốc Hoắc cũng không liếc ngang liếc dọc.
    Ôn Noãn cười nhạt: “Lo chứ! Nhưng có lo cũng không thể trói buộc lên người anh ấy được đúng chứ!”
    Lại nói, đàn ông cũng không trói buộc được.
    Chỉ có bản thân anh nguyện ý về nhà thôi.
    Bây giờ mấy đứa nhỏ trong nhà gần như đều là do anh chăm sóc, đưa đón, rồi cả đời sống hằng ngày của cô anh cũng lo lắng, lại thêm chuyện công ty hai bên, ôn Noãn đoán tổng giám đốc Hoắc cũng không còn sức.
    Chớp mắt, Hoắc Minh đã đi đến.
    Anh nắm nhẹ vai ôn Noãn, nhìn sang em gái: “Có cần anh đưa về không?”
    Minh Châu nói: “Em tự lái xe!”
    Hoắc Minh lại gật đầu với Bạch Vi rồi dẫn vợ đi.
    Mãi đến khi chiếc xe đã đi xa, Bạch Vi nhìn Minh Châu, khẽ than: “Anh trai em đúng là càng ngày càng yêu nghiệt đấy! Cũng chỉ có ôn Noãn mới giữ được anh ta! Chị nhớ năm đó anh ta đúng 
    là kiểu đóa hoa cao ngạo đấy!”
    Minh Châu nói xấu: “Anh ấy khó chịu lắm!”
    Cô nhỏ giọng thì thầm: “Anh ấy sớm đã có suy nghĩ khác với ôn Noãn rồi, còn lừa em là bạn gái của Khương Duệ, nếu không em cũng sẽ không…”
    Cô đột nhiên nhớ đến cố Trường Khanh.
    Chợt ngây người.
    Bạch Vi khẽ đấy vai cô, nhẹ giọng nói: “Chuyện quá khứ rồi! Nếu người đã không còn nữa thì chúng ta cũng phải tiến về trước!”
    Minh Châu khẽ cười.
    Bạch Vi bóp hai má cô: “Mềm thật, đúng là khiến người ta cưng thích mà!”
    Cô nhiệt tình như vậy, Minh Châu cũng có chút ngại ngùng.
    Ngay lúc này, Lục Khiêm gọi điện đến.
    Minh Châu nghe điện thoại, khẽ hỏi: “Hôm nay anh có quay về không?
    Tuy chưa kết hôn, nhưng về cơ bản ông đều ở biệt thự thành phố B, vì vậy bình thường vợ chồng cũng không xa cách. Thậm chí Minh Châu còn nghĩ, mấy năm nay sự nghiệp Lục Khiêm đang phát triển, có thể đón bà cụ đến trước chăm sóc lẫn nhau. 
    Bên kia Lục Khiêm mới kết thúc một cuộc
    họp.
    Ông cầm áo vest, bên cạnh là thư ký Liễu, và hai trợ lý.
    Lục Khiêm thấp giọng nói: “Có thế về! Nhưng có thể sẽ muộn một chút!”
    Minh Châu ừ một tiếng.
    Cô muốn đợi ông về, rồi bàn về chuyện bà cụ, dù sao cũng không thể đế anh làm việc ở thành phố B, bà cụ thì ở nhà không ai chăm sóc, tuy có người làm nhưng chung quy cũng không giống nhau.
    Lại nói mấy câu rồi cúp điện thoại.
    Bạch Vi mỉm cười: “Không nhìn ra đấy, càng ngày càng có dáng vẻ của vợ rồi đấy.”
    Minh Châu đỏ mặt.
    Bên kia Lục Khiêm mới cúp điện thoại.
    Bất giác nâng mắt lên thì thấy người không muốn thấy người không ngờ đến, Lam Tử Mi.
    Cô ta lảo đảo đi đến, trông có vẻ chật vật.
    Thư ký Liễu theo bản năng đứng chắn trước mặt, thản nhiên nói: “Cô Lam!”
    Lam Tử Mi tha thiết.
    “Lục Khiêm! chúng ta nói chuyện đi.” 
    Nhìn chung Lục Khiêm cũng đoán được cô ta muốn nói gì, ông xem đồng hồ, thấp giọng nói: “Lúc cô xem Manh Manh thành công cụ, cố ý dùng nước lạnh đổ lên khiến cô bé bị viêm phối, cô không còn xứng làm mẹ cô bé nữa! Hay nói cách khác từ khi mang thai đến khi sinh ra, cô trước giờ chưa từng yêu thương đứa nhỏ này.”
    Sắc mặt Lam Tử Mi tái nhợt.
    Cô ta muốn nắm lấy tay Lục Khiêm, nhưng chỉ nắm vào hư không.
    Người đàn ông từng yêu đương với cô ta, lại xem cô ta như người lạ.
    Cô ta không cam tâm, thực sự không cam tâm.
    Lam Tử Mi cười nhạt: “Lục Khiêm, anh thực sự muốn đuối cùng giết tận tôi sao? Tôi không còn sự nghiệp cũng không có tình cảm gia đình, cò mất đi một cánh tay, chẳng lẽ bây giờ đến cả cốt nhục tôi sinh ra cũng không xứng có được hay sao?”
    Lục Khiêm không muốn dây dưa với cô ta.
    Ông khuyên cô ta một lần cuối cùng: “Nếu cô có lương tri, thì không nên làm phiền đứa bé kia!”
    Nói xong, nhóm người rời đi.
    Lam Tử Mi ở sau lưng ông rống lên: “Lục 
    Khiêm! Đó là con của tôi!”
    Lục Khiêm dừng bước.
    Ông khẽ lên tiếng: “Con bé không phải con cô! Con bé là huyết mạch của Lục Quân, đứa nhỏ đó không giống cô.”
    Đôi mắt ngây thơ của Manh Manh, không có toan tính.
    Đứa nhỏ đơn thuần sạch sẽ, không nên bị Lam Tử Mi lây nhiễm.
    Ông rời đi không chút do dự, Lam Tử Mi vẫn đứng đó, khẽ cười.
    Cười vì vọng tưởng cuồng si của mình.
    Một đứa nhỏ, cũng không thể để lại cho cô ta.
    Lục Khiêm ngồi chuyên cơ, tâm trạng không tốt lắm.
    Thư ký Liễu cũng khá hiểu lòng người.
    Anh ta bưng ly rượu vang đưa cho cấp trên, ngồi bên cạnh ông cười nhạt: “Đường là do cô tự chọn, không thế oán giận người khác!”
    Lam Tử Mi làm loạn một trận.
    Người trong nhà cô ta cũng không chứa nối cô ta cảm thấy cô ta làm mất mặt.
    Có thể nói là mọi người đều xa lánh. 
    Lục Khiêm cũng không uống rượu, lấy tay ngăn lại, sau đó khẽ chỉnh lại áo sơ mi: “Truyền Chí, năm đó cô không phải như vậy, cũng là cô gái rất có lý tưởng, có tham vọng.”
    Nói rồi ông cũng có chút ngây người.
    “Cho nên nói đến tình cảm, có lúc sẽ khiến người ta mất trí.”
    Thư ký Liễu theo thói quen lấy lòng ông, nhẹ nhàng phản bác: “Vậy cũng chưa chắc! ông nhìn cô Minh Châu thì nào có vậy, cô yêu ông say đắm, nhưng cũng sẽ không vì yêu ông mà đánh mất nguyên tắc của bản thân, bây giờ cũng tự tạo sự nghiệp ra hình ra dáng rồi, cô gái như vậy mới thích hợp với ông.”
    Lục Khiêm nhìn anh ta.
    Thư ký Liễu nghi hoặc: “Tôi nói gì không đúng sao?”
    Lục Khiêm khẽ cười: “Anh không nói sai! Là tôi luôn nghĩ sai thôi!”
    Từ trước tới nay, ông đều cảm thấy người như Lam Tử Mi, cô H’ô mới là cô gái độc lập, nhưng lời của thư ký Liễu khiến ông như bừng tỉnh, không phải vậy.
    Minh Châu mới đúng.
    Có lẽ cô thích chiều chuộng, có lẽ không có chí lớn. 
    Nhưng dù sao cô cũng là đứa nhỏ của nhà họ Hoắc, có thể kém ai chứ?
    Tình yêu của cô, có giới hạn.
    Trong lòng Lục Khiêm kích động, rất muốn mau chóng gặp được cô.
    Thư ký Liễu rất biết đoán lòng người, đoán được sếp lớn động lòng, vì thế không làm phiền nữa.
    Chín giờ tối, chuyên cơ hạ cánh.
    Gần mười giờ rưỡi, Lục Khiêm mới về đến biệt thự.
    Trong sảnh lớn chỉ còn lại ánh đèn tường.
    Ánh đèn mờ nhạt ấm áp, không khí cũng có hơi ấm gia đình.
    Lục Khiêm cởi áo khoác, nhìn xung quanh căn biệt thự trang trí đã lâu, lòng cũng mềm mại.
    Ông lên lầu, đến phòng trẻ em trước.
    Tiếu Thước Thước đã ngủ rồi.
    Cậu bé ngủ rất ngoan, nằm nghiêng một bên, cơ thể nhỏ bé vùi trong chăn.
    Để lộ nửa gương mặt non mịn.
    Tóc ngắn màu trà, mềm mịn bóng mượt.
    Lục Khiêm ngồi bên giường khẽ cởi cúc áo, sau đó không kìm lòng được cúi người hôn con 
    trai.
    Tên nhóc không tỉnh, nhưng âm thanh nhỏ nhẹ gọi bố.
    Ánh mắt Lục Khiêm dịu dàng nhìn một lúc lâu.
    Cuối cùng vén chăn lại cho cậu bé, quay về phòng ngủ chính, Minh Châu vẫn đang bận.
    Cô mặc áo ngủ màu trắng, tựa sô pha nghiên cứu kịch bản.
    Mái tóc đen dài mềm mại, trên người thoang thoảng thơm.
    Rõ ràng là mới tắm rửa xong.
    Lục Khiêm khẽ đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Muộn như vậy rồi con xem kịch bản sao?”
    Minh Châu ngước mắt nhìn ông.
    Ánh mắt cô vui mừng nhưng vẫn cẩn thận dè dặt, không đế ông phát hiện.
    Lục Khiêm tựa vào cửa.
    Ông nhẹ nhàng cởi nút áo, giọng điệu oán trách: “Mệt chết mất!”
    Ông rất biết cách nắm bắt phụ nữ.
    Tỏ ra yếu đuối đúng lúc, có thể khiến người phụ nữ thương cảm, ít nhất Minh Châu cũng có chút đau lòng. 
    Chỉ là cô không chịu đi qua.
    Lục Khiêm cười nhạt, ngồi bên cạnh cô, khẽ xoa đầu cô.
    “Hôm nay dạo phố thế nào?”
    Minh Châu nói với ông về tình hình của ôn Noãn, sau đó cũng không nghĩ nhiều mà nói: “Đợi sau khi Hoắc Kiều sinh ra, anh trai với ôn Noãn đã có hai cô nhóc rồi.”
    Bọn họ thì chằng có bé gái nào.
    Lục Khiêm vẫn cười, ông tựa vào sô pha, thân thể thực sự quá mệt không muốn làm lắm.
    Nhưng ông vẫn ôm cô vào lòng.
    Giữ một tay cô, kéo vào bên trong áo sơ mi đã nới rộng của ông, để cô chạm vào làn da ấm áp của mình.
    Minh Châu rút tay về.
    “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”
    Lục Khiêm nho nhã khẽ cười: “Nhà chúng ta không phải có một cô bé rồi sao!” Nói rồi ông khẽ vuốt mái tóc đen dài của cô.
    Minh Châu hiểu ngay.
    Cô có chút ngượng ngùng, dù sao cũng không còn trẻ nữa.
    “Xấu hổ sao?” Lục Khiêm nghỉ ngơi một lát 
    đã khỏe lại, cũng muốn làm gì đó.
    Minh Châu đấy vai ông: “Có chuyện nghiêm túc cần nói với anh đấy!”
    Lục Khiêm thả lỏng tay cô.
    Ông đứng dậy, chậm rãi cởi thắt lưng, bộ dạng như định đi tắm: “Chuyện gì?”
    Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.
    Ông cởi quần áo mà không hề e ngại cô, vẻ mặt bình tĩnh như thường.
    Cô thực sự bội phục da mặt dày của ông.
    Lục Khiêm cởi cũng gần hết, nhìn cô: “Thấy sắc bất tỉnh rồi sao? Không phải có chuyện nghiêm túc sao?”
    Minh Châu ngồi dựa lại, giả vờ như xem kịch bản.
    Qua một lúc, cô như bị chọc giận mà nói: “Em chỉ là, chỉ là cảm thấy nên đưa bà cụ đến thôi!”
    Lục Khiêm đã đi về phía phòng tắm.
    m thanh từ trong phòng tắm truyền ra.
    “Bà cụ không thích ra ngoài, thích cuộc sống ở thành phố C! Nhưng bà ấy thương em và Thước Thước, em đi nói với bà ấy có lẽ sẽ được.”
    Minh Châu vẫn không nói gì. 
    Lục Khiêm tắm xong đi ra, cô còn đang ngây ngốc.
    Lục Khiêm ngồi đối diện với cô.
    “Sao vậy? Có phải giận rồi không?”
    Minh Châu nhìn anh, cô không nỡ bà cụ.
    Lục Khiêm khẽ vuốt mái tóc đen dài của cô, thấp giọng nói: “Nghĩ gì vậy! Sao anh có thể để mặc bà ấy chứ, cũng chỉ là chuyện mấy năm nay thôi, qua mấy năm chúng ta đưa Thước Thước về thành phố c, đến lúc đó em không thế nhớ nhà mà khóc đâu đây.”
    Giọng điệu ông dịu dàng quan tâm.
    Minh Chấu không biết chồng người khác thế nào, nhưng cô rất thích Lục Khiêm như vậy.
    Cô nhỏ giọng nói: “Chỉ cần anh không ức hiếp em là được!”
    Lục Khiêm kéo cô qua.
    Tối nay ông động lòng, dù không làm đến cuối cùng nhưng ông vẫn không khống chế được tình cảm của mình, không ngừng hôn cô, hôn cô mãi…
    Bàn tay ấm nóng giữ lấy người cô.
    Có tình, cũng có dục vọng.
    Ngủ đến nửa đêm.
    Điện thoại Lục Khiêm vang lên, ông nhìn là 
    điện thoại của trẻ em gọi đến
    Là Manh Manh.
    Đêm khuya tĩnh mịch, ông aansh khẽ nhìn vài giây, cuối cùng tắt âm điện thoại.
    Ngọn đèn sáng tỏ.
    Ông không ngủ được, khẽ vuốt ve người Minh Châu, vùi mặt vào cố cô.
    Minh Châu nhắm nghiền mắt ngủ.
    Cô có thế cảm nhận được Lục Khiêm khó chịu.
    Cô nghĩ, chắc chắn ông rất thích đứa trẻ ấy, cô nghĩ, nếu không phải là con của Lam Tử Mi, cô cũng có thế rộng lượng nuôi dưỡng cô bé, hết lòng chăm sóc giống như Sùng Quang vậy, như con của mình.
    Nhưng, đó là con của Lam Tử Mi.
    Cô không miễn cưỡng bản thân được.
    Minh Châu muốn lên tiếng, nhưng mới lên tiếng thì đã bị Lục Khiêm ngăn lại, ngón tay ông điếm nhẹn lên môi cô.
    Ông không cho cô nói.
    Ông ôm Minh châu vào lòng, ôm chặt lấy: “Ngủ đi!”
    Minh Châu cũng không động đậy nữa. 
    Sau nửa đêm, ông nghĩ cô đã ngủ, nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy.
    Lục Khiêm lấy điện thoại.
    Ông cầm một hộp thuốc trên tủ đầu giường, lúc ông ra ngoài, gió xuân tiến vào phòng mang theo chút hơi lạnh.
    Minh Châu kề mặt vào ra giường trắng.
    Cô nhích vào trong, mở mắt, không ngủ được nữa.
    Cuối cùng cô không nhịn được ngồi dậy.
    Cô mặc áo ngủ mỏng, đi trong đêm tối, cuối cùng đến phòng làm việc tìm ông.
    Ánh đèn hắt ra, tựa như vòng ôm trong đêm tối u ám.
    Ông ngồi trong luồng sáng ấy, yên lặng hút thuốc, gương mặt anh tuấn khẽ nhíu mày, tựa như có buồn phiền trong lòng.
    Minh Châu rất ít khi thấy ông như vậy.
    Chuyện công việc dù có khó thế nào thì ồng cũng dễ dàng giải quyết.
    Cô rũ mắt, yên lặng suy tư.
    Nếu tương lai đứa nhỏ kia tốt, chắc chắn trong lòng ông sẽ dễ chịu, nhưng nếu tương lai không tốt, ông nhất định sẽ hối hận, hối hận không lo cho cô bé, hối hận không chăm sóc giọt 
    máu duy nhất của Lục Quân.
    Lục Khiêm phát hiện ra cô.
    Ánh mắt ông u ám nhìn qua, Minh Châu khẽ cười với ông.
    Chỉ là nụ cười đó trông còn khó nhìn hơn cả khóc.
    Bàn tay cô cầm theo điện thoại.
    Cô nói: “Có điện thoại của anh!”
    Cô đưa điện thoại cho ông, vội vàng đi, giống như sợ mình hối hận vậy…

    Chương 590 Minh Châu nắm chặt điện thoại.​

    Lục Khiêm cầm điện thoại.
    Điện thoại vẫn tắt âm, lóe sáng liên hồi.
    Ông không nghe ngay, mà nhìn cửa phòng làm việc, Minh Châu đã biến mất khỏi nơi đó.
    Lục Khiêm khẽ động yết hầu.
    Ông nhấn nghe điện thoại, bên kia truyền đến giọng của Manh Manh.
    Cô gái nhỏ có chút bất an.
    Lục Khiêm châm điếu thuốc, cầm giữa đốt ngón tay, giọng điệu ông dịu dàng: “Muộn vậy rồi còn chưa ngủ sao?”
    Giọng Manh Manh nhỏ nhẹ: “Cháu sợ!”
    Lục Khiêm cảm thấy khó xử vì đứa nhỏ.
    Lam Tử Mi sinh cô bé, nhưng không quan tâm cô bé, mà vứt cho bảo mẫu chăm sóc.
    Bây giờ lại đến một hoàn cảnh mới.
    Đối với một đứa nhỏ mà nói, chuyện này rất tàn khốc.
    Lục Khiêm an ủi cô bé mấy câu, rồi bảo cô bé đưa điện thoại cho bố mẹ Lục Quân, nói chuyện với bọn họ mấy câu.
    Đối phương mới biết là Manh Manh không 
    ngủ buổi đêm.
    Bọn họ cam đoan sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt.
    Lúc Manh Manh nói chúc ngủ ngon rất không nỡ, cô bé từ nhỏ đã thiếu thổn tình thân, nhưng chú Lục ấm áp nhất của cô bé, cũng không còn dê gặp được nữa.
    Lục Khiêm cúp điện thoại, trong lòng không dễ chịu.
    Nhưng ông biết, Minh Châu càng khó chịu hơn.
    Ông đốt điếu thuốc được một nửa thì dập tắt, quay về phòng ngủ.
    Quả nhiên, cô vẫn chưa ngủ.
    Dựa người vào đầu giường, máy tóc đen dài xõa trên vai tựa như thác nước, rất xinh đẹp.
    Lục Khiên ném điện thoại lên tủ đầu giường.
    Ông lại gần hôn lên môi cô.
    Có hơi khô, ông vuốt ve hôn một lúc rồi mềm giọng nói: “Sáng mai không phải có quảng cáo phải quay sao? Không ngủ ban ngày sao chịu đựng được.”
    Cô không phản kháng, cả người trượt xuống.
    Tựa vào lòng ông.
    Một lúc lâu sau, phần áo trước ngực ông ẩm 
    ướt, rất khó chịu.
    Lục Khiêm khẽ xoa tóc cô.
    Sau đó lại gần, tách môi cô, dịu dàng hôn cô.
    Minh Châu run rấy không thôi.
    Ông hôn sâu một lúc, tựa như muốn hôn vào tận linh hồn cô, nhưng thời khắc như vậy lại không ai nói gì.
    Sáng sớm hôm sau, Minh Châu tỉnh lại.
    Gối đầu bên cạnh đã không còn ai, cô nghĩ ông đã đến công ty.
    Xuống lầu, Lục Khiêm vẫn đang ở nhà.
    Thời tiết đầu xuân, ông mặc áo long màu cà phê nhạt, bên dưới phối với quần màu đậm.
    Gương mặt nho nhã trắng ngần.
    Ông ăn sáng cùng Thước Thước, nhìn thấy Minh Châu xuống lầu, khẽ cười nói: “Lát nữa cùng đưa Thước Thước đến nhà trẻ đi!”
    Minh Châu ngồi xuống, khẽ vuốt mái tóc dài.
    “Buổi sáng còn phải quay quảng cáo.”
    Lục Khiêm đưa cho cô ly sữa nóng, nói: “Lát nữa anh đưa em đi.”
    Minh Châu uống ngụm sữa rồi lại nhìn ông.
    Cô nhỏ giọng nói: “Anh không cần như vậy
    đâu!” 
    Tối qua cô đưa điện thoại cho ông, là cô đau lòng ông, chứ không cần ông áy náy.
    Nếu đứa bé ấy không ảnh hưởng đến cuộc sống của co và Thước Thước, cỏ nghĩ cô có thể mắt nhắm mắt mở, đương nhiên, cô không thể chấp nhận gặp mặt.
    Lục Khiêm không nói gì, khẽ xoa đầu cô.
    Ăn xong bữa, bọn họ cùng đưa Thước Thước đi.
    Dạo này cậu bé mới đi nhà trẻ, hôm nay lại được bố mẹ cùng đưa đi, nên rất vui.
    Lục Khiêm và Minh châu đứng sánh vai với nhau, nhìn con trai đi vào nhà trẻ.
    Rồi ngồi vào xe.
    Lục Khiêm không khởi động xe ngay mà nghiêng đầu khẽ hỏi: “Buổi chiều còn có lịch trình gì không?”
    Minh Châu đoán được ý ông.
    Ông muốn ở bên cạnh cô.
    Cô khẽ cắn môi dưới, giọng điệu vẫn có chút làm nũng: “Hôm nay anh không bận à?”
    Ánh mắt Lục Khiêm sâu kín: “Bận! Nhưng cũng phải ở bên cạnh vợ.”
    Cô trẻ như vậy, đang lúc cần có người bên cạnh, lại thêm chuyện của Manh Manh, ông lúc 
    nào cũng khiến cô chịu thiệt, vì thế càng muốn bồi đắp.
    Minh Châu biết ông đang muốn bù đắp quan hệ.
    Cô yêu thương ông nhưng không làm khó, khẽ nói: “Sau hai giờ chiều thì trống lịch rồi.”
    Lụ Khiên cúi người hôn cô một cái: “Dẩn em đến khu vui chơi.”
    Trong lòng Minh châu ngọt ngào, cô lại giả vờ như không đế ý: “Anh ấu trĩ à Lục Khiêm! Em cũng không phải con nít!”
    Đôi mắt phượng xinh đẹp của ông nhìn cô.
    Minh Châu bị nhìn cũng mất tự nhiên, lắp bắp nói: “Sao lại nhìn em?”
    “Minh Châu, anh thích em gọi anh là Lục Khiêm!”
    Giọng anh khàn khàn không rõ.
    Gương mặt cô ửng đỏ, thắt dây an toàn: “Đi thôi!”
    Lục Khiêm nhìn cô chăm chú, khẽ cười rồi đạp chân ga.
    Đến trường quay, cô cũng không che giấu tình hình của mình.
    Quan hệ giữa cô và Lục Khiêm, thoải mái rộng lượng. 
    Người trong giới đều biết cô có vị hôn phu, hơn nữa cũng đã có con trai.
    Danh tiếng ông Lục có nghe qua nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.
    Đạo diễn đến chào hỏi, vẫn gọi là ông Lục.
    Lục Khiêm cở trên địa vị cao đã lâu, rất biết cách giao tiếp, hai ba lời đã khiến vị đạo diễn kia đổi sang gọi là tống giám đốc Lục, Lục Khiêm nói mấy cáu xã giao, đại khái là có chuyện nên đi trước.
    Hai giờ chiều, Minh Châu làm xong.
    Trợ lý biết Lục Khiêm đón cô, còn dí dỏm nói vài câu châm chọc.
    Trong lòng Minh Châu đầy mật ngọt.
    Xe Lục Khiêm dừng ở bên ngoài, ông đến chào hỏi với đồng nghiệp cô, sau đó đưa cô lên xe.
    Minh Châu theo ông đã nhiều này, ít khi được đối xử thế này.
    Cô kéo tay ông, nhẹ nhàng hỏi ông: “Anh chuấn bị bao nhiêu tiền? Em sợ tiền anh không đủ dung.”
    Lục Khiêm rút ví da, đưa cho cô.
    Ông lái xe khẽ cười: “Đếm xem, không đủ thì anh đi rút thêm.” 
    “Đều trả qua điện thoại cả rồi, ai còn dùng tiền mặt chứ! ông già!”
    “Ông già em còn thích?”
    Gương mặt Minh châu ửng đỏ.
    Tâm trạng Lục Khiêm rất tốt, ông dẫn cô đến nội thành Mặc Cao, không phải cuối tuần nên không quá đông.
    Minh Châu thích ăn uống.
    Chuyện cô không ngờ là, Lục Khiêm chơi cái này rất lợi hại.
    Bỏ mười tệ mà ông có thế chơi được rất lâu.
    Minh Châu ôm eo ông, ngấng đầu lầm bầm nói: “Không công bằng! Lẽ ra anh chưa từng chơi mấy trò này mới đúng chứ?”
    Lục Khiêm gắp mấy con thú bông cho cô.
    Ông xoa đầu cô, khẽ cười: “Em chỉ cần chịu trách nhiệm đẹp là được!”
    Rõ ràng ông nói là cô ngốc.
    Minh Châu mặc kệ, cô vùi mặt vào khuỷu tay ông, làm nũng.
    “Em không ngốc!”
    “Em tốt nghiệp trường Ivy League, nói được bổn thứ tiếng đấy.”
    Mới một lúc, Lục Khiêm lại gắp thêm mấy 
    con thú bông.
    Ông cố ý nói: “Nói như vậy, bà Lục của chúng ta cũng rất giỏi nhỉ?”
    Ông một lời hai nghĩa.
    Cô nghe ra được, cảm thấy xấu hổ nhưng anh gọi cô là bà Lục nên cũng không nỡ giận.
    Lục Khiêm nhìn cô.
    Tâm tư cô gái nhỏ rất dễ đoán, cả nửa ngày cô gần như đều bám trên người ông, ông nghĩ lúc nhàn rỗi nên ở bên cạnh cô nhiều hơn…
    Cuộc sống sau đó cũng yên bình như thường.
    Lục Khiêm chỉ là thi thoảng gọi điện cho đứa bé kia.
    Việc kinh doanh của ông rất thuận lợi.
    Minh Châu cũng vào đoàn phim, cũng may quay phim ở tại thành phố này, chỉ cần Lục Khiêm có thời gian thì sẽ đến đón cô về nhà, buổi tối chăm con xong thì sẽ đến thời gian riêng tư của bọn họ.
    Lục Khiêm nhu cầu mạnh, Minh châu cũng nguyện ý phối hợp.
    Gần như mỗi buổi tối, đều khiến cô khóc lóc cầu xin.
    Chỉ là Lục Khiêm đều dùng biện pháp. 
    Rõ ràng tạm thời ông chưa muốn có con.
    Nhưng Minh Châu nghĩ, với tuối của ông, nếu bọn họ muốn có một cô nhóc thì phải nhân lúc sớm, mặt khác thì nhân lúc bà cụ còn tỉnh táo khỏe mạnh cũng khiến trong nhà thêm không khí trẻ nhỏ vui vẻ.
    Trần Thước cũng muốn có em gái.
    Mổi ngày bò lên bụng cô nghe ngóng, sợ mẹ làm sai gì.
    Minh Châu dở khóc dở cười.
    Sáng sớm cô nói với Lục Khiêm, Lục Khiêm đang cạo râu trong nhà vệ sinh, âm thanh từ bên trong vọng ra: “Em muốn có con?”
    Anh lau sạch mặt rồi ra phòng ngủ.
    Lát nữa phải mở cuộc họp, Lục Khiêm đã ăn mặc chỉnh tề. Sơ mi xám phối với quần tây, cà vạt là do Minh châu chọn cho ông.
    Trông rất anh tuấn đẹp trai.
    Hôm nay Minh Châu nghỉ ngơi.
    Cả người cô mềm mại, dự vào đầu giường xem tạp chí.
    Sắp kết hôn rồi, cô muốn chọn mấy bộ đồ ngủ.
    Áo cưới đương nhiên quan trọng, nhưng một cuộc hôn nhân tốt đẹp thì tiểu tiết cũng rất quan 
    trọng, nhất là tình thú giữa hai vợ chồng tân hôn càng không thể thiếu, cô cũng thích ánh mắt Lục Khiêm lúc ôm cô.
    Lục Khiêm vỗn cũng không có ý đó.
    Nhưng ông nhìn thấy thứ cô đang xem, thì cũng bị khơi dậy đôi chút.
    Lục Khiêm ngồi bên giường, bàn tay lớn tiến vào kéo áo ngủ của cô, chạm vào bụng nhỏ của cô.
    Minh Châu đỏ mặt: “Anh sờ gì đấy!”
    Lục Khiêm thấp giọng: “Anh đến kiểm tra xem có thai hay không.”
    Nói xong, ông ấn nút trên đầu giường.
    Rèm cửa đóng lại, trong phòng tối sầm, chăn bị xốc lên, ông đè cô xuống dưới người mình.
    Minh Châu khẽ đấy vai ông: “Không phải anh sắp họp sao?”
    Lục Khiêm nâng tay xem đồng hồ.
    Còn thời gian.
    Súng đã sắp lên nòng rồi, Minh Châu cũng chịu không nổi, gương mặt như bị thiếu nóng: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”
    Lục Khiêm khẽ cười.
    Ông chỉ xoa bụng cô: “Chẳng phải Thước Thước muốn em gái sao?” 
    Minh Châu vòng một tay qua cố ông, một tay giữ ông lại, không cho ông làm loạn.
    Mặt cô ửng đỏ kề sát mặt ông, bất ngờ phát hiện da ông rất nóng, bất giác thì thầm: “Em muốn có con! Quay xong bộ phim này tạm thời em không quay nữa, lại nói cũng có thể đón bà cụ qua, trong nhà cũng phải có người chăm sóc.”
    Lục Khiêm khẽ cọ sóng mũi với cô.
    Áo ngủ trên người cô rơi xuống…
    Sau đó, Lục Khiêm như do dự chốc lát, nhưng cuối cùng bàn tay dừng trên ngăn kéo tủ vẫn rút về, ôm người cô lên, hôn càng nhiệt tình hơn.
    Mọi chuyện kết thúc.
    Lục Khiêm khẽ xoa bụng cô.
    Có lẽ, nơi này đã có đứa nhỏ.
    Minh Châu tựa sát lòng ông, nhịp tim vẩn đập nhanh, cô mềm giọng nói: “Anh còn chưa đến công ty sao?”
    Lục Khiêm hôn cô.
    Ông đứng dậy, kéo quần lên, sau đó mặc áo sơ mi vào.
    Trên áo vẫn dính chút dấu vết.
    Minh Châu không dám nhìn.
    Lục Khiêm thấp giọng cười quay về phòng 
    thay đồ, đổi áo sơ mi, sau đó quay lại hôn cô: “Nghỉ ngơi đi! Buổi chiều anh đón Thước Thước 99
    vê.
    Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu, lại không nhịn được rướn người hôn lại, gương mặt ửng đỏ.
    Lục Khiêm dổ cô: “Buổi tối về lại dỗ em.”
    Mãi đến khi ông rời đi, không khí trong phòng nghĩ vần ngọt ngào…
    Cô xoa nhẹ bụng mình.
    Bên trên vẫn còn độ ấm từ lòng bàn tay Lục Khiêm đế lại.
    Vừa nãy bọn họ làm, Lục Khiêm không dùng biện pháp.
    Vậy là ông cũng muốn có đứa nhỏ rồi.
    Minh Châu vui vẻ lăn lộn trên giường mấy vòng, bàn tay khẽ vổ lại vổ trúng vật gì đó cứng cứng.
    Điện thoại Lục Khiêm đế quên trên đầu giường.
    Cô cũng không phải cổ ý xem, đúng lúc một tin nhắn gửi đến, là Lam Tử Mi.
    Điện thoại Lục Khiêm không có mật mã.
    Minh Châu mở ra, nửa tháng Lam Tử Mi gửi rất nhiều tin nhắn Zalo, đa phần đều hỏi về Manh Manh, giọng điệu xem như mềm mỏng, Lục 
    Khiêm cơ bản đều không trả lời.
    Chỉ trả lời một tin nhắn tuần trước.
    “Manh Manh được chăm sóc rất tốt.”
    Minh Châu yên lặng xem, luồng nhiệt trên người cũng lạnh đi không ít.
    Chỉ đơn thuần một câu nói cũng khiến cô để ý.
    Giữa Lục Khiêm và Lam Tử Mi, rất giống vợ chồng ly hôn vì con cái mà ràng buộc với nhau, hoang đường nhất là đứa nhỏ kia còn không phải của ông.
    Cửa phòng ngủ mở ra.
    Lục Khiêm quay về lấy điện thoại, đúng lúc nhìn thấy Minh Châu ngây ngốc.
    Điện thoại ông nằm trong tay cô.
    Lục Khiêm đoán cô đã nhìn thấy gì rồi, đi qua khẽ lấy lại điện thoại, xóa tin nhắn Lam Tử Mi, rồi nhẹ nhàng xoa đều Minh Châu: “Đừng nghĩ bậy!”
    Minh Chau ngẩng đầu khẽ hỏi ông: “Không lo không được sao?”
    Ông giúp nhà họ Lục đòi lại đứa nhỏ, đã làm hết trách nhiệm rồi.
    Lục Khiêm kéo Lam Tử Mi vào danh sách đen.
    Ông hôn Minh Châu, Minh Châu chỉ cảm 
    thấy khó chịu, ôm lấy eo ông…
    Lục Khiêm khẽ nói: “Sau này anh không lo nữa! Bên nhà họ Lục có chuyện cũng để thư ký Liễu xử lý.”
    Chuyện này, Minh Châu có thể hiếu được.
    Cô không phải người không hiểu lý lẽ.
    Chuyện này cho dù khó chấp nhận, cô cũng phải học cách chấp nhận từ từ, hơn nữa cô không nói cho Hoăc Minh và ôn Noãn biết, cô nghĩ, cô cũng nên học cách trưởng thành, không thế chuyện gì cũng đế anh trai và chị dâu lo lắng.
    Hôn lễ của bọn họ, vào đầu tháng tư.
    Tuy bọn họ sổng ở thành phố B, nhưng địa điếm vẫn làm ở Lục Viên thành phố c.
    Minh Châu rất thích.
    Lục Viên, phòng ngủ chính của Lục Khiêm, đối với cô mà nói rất có ý nghĩa.
    Hôn lễ tổ chức theo kiểu Trung.
    Hai nhà Lục và Hoắc đều có danh tiếng, tối đó khách sạn lớn nhất thành phổ c mở một trăm bàn tiệc, mời bạn bè người thân và đối tác kinh doanh.
    Mười giờ sáng.
    Minh Châu ngồi trong phòng hỷ đỏ rực, mặc váy cưới kiểu cổ tinh xảo. 
    Cô vốn trông đã xinh đẹp, hôm nay lại càng xuất sắc hơn.
    Ôn Noãn mang thai hơn tám tháng rồi.
    Nhưng hôn lễ này, trước sau cô đều thu xếp, chỉ sợ không đủ hoàn hảo.
    Minh Châu dìu cô ngồi xuống.
    Ôn Noãn khẽ xoa tóc cô ấy, khẽ dặn dò mấy câu, Minh châu đều lắng nghe.
    Hoắc Minh từ bên ngoài đi vào.
    Anh mặc đồ vest ba mảnh trắng đen cơ bản, thành thục anh tuấn.
    Minh Châu la lên: “Anh, anh như vậy sắp lu mờ Lục Khiêm rôi!”
    Hoắc Minh gõ đầu cô ấy một cái.
    Anh mắng cô: “Khuỷu tay hướng ra ngoài rồi sao? Anh trai em còn phải dựa vào gương mặt này để giữ chặt chị dâu em đấy! Đừng có kéo chân anh!”
    Minh Châu bị anh nói vậy thì mặt cũng ửng đỏ.
    Ôn Noãn liếc nhìn chồng mình.
    Hoắc Minh cười như không, cũng không làm khó Minh châu nữa.
    Lúc này bên ngoài có quản gia đến, nói: “òng Cố và cậu Cố ở thành phố Hạ đến tham dự hôn lễ, 
    muốn gặp cô chủ!”
    Ôn Noãn cũng không đế ý.
    Hoắc Minh nghĩ đến cố Vân Phàm, hừ nhẹ: “Có gửi thiệp mời sao?”
    Quản gia mỉm cười: “Cậu chủ, có gửi ạ”
    Hoắc Minh không yên tâm, đi teo ôn Noãn gặp người ta.
    Phòng hỷ bên này chỉ còn lại một mình Minh Châu, cô khá nhàn rỗi, đang nghĩ kiếm gì đó ăn.
    Điện thoại vang lên.
    Là sổ lạ, nhưng cô có thể nhớ được, đây là số của Lam Tử Mi.
    Cô không muốn nghe, nhưng cũng muốn biết cô gái này muốn làm gì!
    Minh Châu vẫn nhận điện thoại.
    Bất ngờ là Lam Tử Mi bên kia không kiêu căng nổi nóng, mà giọng điệu lại nhẹ nhàng mỏng manh.
    “Hoắc Minh Châu, cô thắng rồi! Tòi thất bại thảm hại rồi!”
    “Tôi không cam tâm!”
    “Tôi không tin Lục Khiêm sẽ nhẫn tâm đến vậy, không nhận điện thoại của tòi, không muốn gặp tôi! Bây giờ tôi cược rằng anh ta đối với Manh Manh vẫn óc chút tình thương! Hoắc Minh Châu… 
    Manh Manh ở trong tay toi, chỉ cần tôi cắt một dao, con bé sẽ rời khỏi thế giới này với tôi.”
    “Cô nói xem, anh ta có quan tâm đến bọn tôi không?”
    Minh Châu nắm chặt điện thoại.
    Cô không tin Lam Tử Mi điên cuồng như vậy.
    Cho dù không yêu Lục Quân, thì đó chẳng phải cốt nhục của cồ ta sao, hố mẹ còn không ăn thịt con huống chi là người.
    Cô khẽ nói: “Tôi không tin!”
    Lam Tử Mi cũng không dây dưa thêm.
    Cô ta nhanh chóng cúp điện thoại.
    Điện thoại vang lên tiếng tích tích, sắc mặt Minh Châu tái nhợt, lúc này Lục Khiêm đi vào từ cửa.
    Vẻ mặt ông dịu dàng: “Điện thoại ai vậy?”
    Minh Châu lắc đầu.
    Cô khẽ nói: “Một người bạn trước đây!”
    Cô không tin Lam Tử Mi sẽ không điên cuồng đến vậy, Lam Tử Mi đơn giản là muốn phá vỡ hôn lễ hôm nay, Minh Châu do dự, không định nói với Lục Khiêm…
    Hôn lễ vẫn tiến hành như thường, náo nhiệt nhưng vẫn long trọng. 
    Hoắc Tây và Lục Thước làm hoa đồng.
    Hai gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu giống hệt nhà họ Lục, không biết khiến bao nhiêu người yêu thích…
    Ngay lúc dâng trà cho bà cụ, ngoài cửa có hai người vội vàng đi vào, là bố mẹ Lục Quán.
    Bọn họ lòng nóng như lửa đốt.
    “Lục Khiêm, Manh Manh bị Lam Tử Mi dẫn đi rồi!”
    “Cô ta lại dám dẫn đứa nhỏ là ra chuyện tổn hại bản thân, cô ta gọi điện đến nói đã báo cho cô Hoắc, nhưng… Lục Khiêm tôi cầu xin cậu nể mặt Lục Quân, cứu Manh Manh, đó là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lục chúng tôi.”
    Ông cụ dập đầu với Hoắc Minh Châu.
    Sắc mặt Minh châu tái nhợt như tờ giấy.
    Lục Khiêm nhìn cô, khẽ hỏi: “Cô ta gọi điện cho em?”
    Minh Châu sững người.
    Ông đang trách cô!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom